Thật khó hình dung rằng, Trái Đất này là một khối cầu với trọng lượng khủng khiếp lên tới 6 tỷ tỷ tấn đang âm thầm lướt đi trong vũ trụ mênh mông, mang theo tất cả sự sống, lịch sử và khát vọng của loài người. Không phải lững thững, mà là với vận tốc kinh hoàng, Trái Đất cùng Mặt Trời lao về phía trung tâm Ngân Hà, rồi cả dải Ngân Hà lao về Great Attractor (gọi nôm na là Kẻ Hấp Dẫn Vĩ Đại thuộc vùng tối sâu thẳm) đang vượt quá 72 triệu km mỗi ngày. Chúng ta là những sinh thể nhỏ bé, đang sống, yêu thương, tranh giành, khóc cười trên một hòn đá khổng lồ, được bọc bởi lớp không khí mỏng manh, thực chất chỉ là những hành khách vô thức trên chuyến tàu lao vào bóng tối bất tận. Mọi nền văn minh, mọi tôn giáo, mọi đế chế từng ngỡ mình bất diệt, cũng chỉ là những tiếng vang nhỏ nhoi trong hành trình đó. Không ai cầm lái. Không có đích đến rõ ràng. Chỉ có chuyển động không ngừng, trôi vào hư vô. Trong vũ trụ này, sự vĩ đại nhất của loài người cũng chỉ như một cái chớp mắt ngắn ngủi của T...
Người ta vẫn hay kể về một câu chuyện quen thuộc: nếu bạn thả một con ếch vào nồi nước đang sôi sùng sục, nó sẽ lập tức bật người nhảy vọt ra ngoài để tự cứu mình. Trái lại, nếu bạn thả nó vào một nồi nước mát lành rồi từ từ đun nóng, nó sẽ nằm yên, chẳng hề hay biết nguy hiểm đang tới gần, cho đến khi bị luộc chín trong chính sự thờ ơ của mình. Câu chuyện ấy, nghe qua tưởng như đơn giản. Người ta dùng nó để cảnh tỉnh về sự thờ ơ trước những thay đổi âm thầm nhưng nguy hiểm, về cách mà con người dễ dàng trượt dốc trong những cái bẫy ngọt ngào của thói quen và trì hoãn. Nhưng sự thật thì sao? Con ếch không hề ngu ngốc. Trái lại, cơ thể nó nhạy cảm với từng thay đổi nhỏ của môi trường. Khi nhiệt độ nước bắt đầu tăng lên, làn da ẩm ướt của nó lập tức cảm nhận được. Nó biết. Biết rất rõ. Thế nhưng, thay vì nhảy ra, nó lại chọn ở lại. Bởi vì nó tin rằng mình vẫn chịu được. Nó vẫn nghĩ rằng cơ thể có thể thích nghi thêm một chút nữa thôi. Chút nữa thôi mà. Cứ mỗi độ nước nóng thêm một ...