Một ngày nọ, một ông lão ăn mày quần áo rách tả tơi, đầu tóc bù xù, trên người bốc ra một mùi hôi khó chịu đứng trước một cửa tiệm bánh ngọt đông khách. Những vị khách hàng đều bịt mũi, nhíu mày, tỏ thái độ ghét bỏ với ông ấy.
Nhân viên bán hàng quát to: “Đi chỗ khác đi! Đi ngay đi!”.
Người ăn mày run rẩy lấy ra mấy đồng tiền lẻ bẩn thỉu và nói: “Tôi đến để mua bánh ngọt. Loại nào nhỏ nhất thì bán cho tôi!”.
Ông lão chủ tiệm bánh ngọt đi đến, niềm nở lấy ra một chiếc bánh vừa nhỏ vừa đẹp mắt từ trong tủ kính ra đưa cho người ăn mày rồi cúi người xuống và nói: “Cảm ơn quý khách đã mua hàng! Hẹn gặp lại quý khách vào lần sau!”
Sau câu nói của ông chủ tiệm, người ăn mày rời đi với vẻ mặt thất kinh, dường như từ trước đến giờ, đây là người đầu tiên đối xử với anh như vậy..
Cháu trai người chủ tiệm đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Ông ơi, sao ông lại niềm nở với người ăn mày bẩn thỉu đó như vậy ạ?”.
Chủ tiệm bánh giải thích:
“Dù là người ăn mày nhưng đó cũng là khách hàng cháu ạ! Ông ấy không phải đến xin ăn mà là dùng những đồng tiền tự mình khó khăn lắm mới kiếm được đến mua bánh của chúng ta, nếu ông không tự tay phục vụ thì sao có thể xứng đáng với phần ưu ái mà ông ấy dành cho chúng ta đây?”
Cháu trai lại hỏi: “Thế sao ông còn thu tiền của ông ấy ạ?”
Người chủ tiệm bánh nói: “Ông ấy là khách chứ không phải là ăn xin cháu ạ, đương nhiên chúng ta phải tôn trọng ông ấy chứ. Nếu ông không thu tiền của ông ấy thì chẳng phải là đang sỉ nhục ông ấy sao?
Nhất định phải nhớ kỹ, phải tôn trọng mỗi một khách hàng của chúng ta, cho dù đó là một người ăn mày. Bởi vì, những gì chúng ta có đều là do khách hàng mà có, cháu hiểu không?”
Như vậy, “tôn trọng” người khác cũng không phải là sự lễ phép xã giao mà nó đến từ sự hiểu, thông cảm và kính trọng người khác được ẩn sâu ở trong tâm hồn mỗi người. Tôn trọng ấy không có hàm chứa bất cứ sắc thái lợi ích nào, cũng không bị ảnh hưởng bởi thân phận hay địa vị, đó mới là nét đẹp thuần túy nhất, chất phác nhất và cũng là sự báo đáp đáng giá nhất.
Có câu nói: “Lòng rộng một thước, con đường sẽ rộng một trượng”, hãy mở rộng tấm lòng đối xử tốt với người khác! Bất luận đó là người bạn yêu mến hay chán ghét, bất luận là bạn bè hay kẻ thù, đều phải tôn trọng họ. Đây chính là một loại dũng khí, cũng là một loại trí tuệ.
Mạnh Tử có câu: “Thương người thì người thương lại, kính người thì người kính lại”. Câu nói đó nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tôn trọng người khác. Một người khi kết giao với người khác, nếu như có thể hiểu về họ, tôn trọng họ thì người đó cũng sẽ được người khác hiểu về mình và tôn trọng lại mình gấp trăm lần.
Người thông minh, ưu tú luôn tôn trọng bất cứ ai. Tôn trọng cấp dưới chính là một loại mỹ đức, tôn trọng khách hàng chính là một loại ý thức, tôn trọng đối thủ là một loại độ lượng, tôn trong tất cả mọi người là một loại giáo dưỡng.
Không ai là hoàn hảo cả, bởi vậy chúng ta không có lý do gì để dùng ánh mắt “ở trên cao” để đi xét nét người khác, cũng không có tư cách gì để dùng vẻ mặt “xem thường” để đi làm tổn thương người khác.
Nếu bản thân mình kém hơn người khác ở một phương diện nào đó thì cũng không cần dùng sự “tự ti” và “ghen ghét, đố kỵ” để đối đãi với người. Chỉ có học được tôn trọng người khác mới có thể giành được sự tôn trọng từ họ đối với mình. Cho nên, tôn trọng người khác, thật ra chính là tôn trọng bản thân mình.
Comments
Post a Comment