Skip to main content

Posts

Showing posts from June, 2016

Người thông minh nhất trên thế giới

Một bác sĩ, một luật sư, một cậu bé và một thầy tu cùng trên một chuyến bay riêng vào chiều Chủ Nhật. Đột nhiên, động cơ máy bay bị hỏng hóc. Mặc dù phi công đã cố gắng hết sức, máy bay vẫn đang rơi xuống. Cuối cùng, phi công túm lấy một cái dù và bảo mọi người tốt hơn hết là nên nhảy dù, và anh sẽ tự cứu lấy mình. Thật không may, chỉ còn lại ba cái dù để nhảy. Vị bác sĩ lấy một cái và nói: “Tôi là một bác sĩ, tôi đã cứu nhiều người, vì vậy tôi phải sống“, và ông nhảy ra khỏi máy bay. Vị luật sư nói: “Tôi làm một luật sư và luật sư là những người thông minh nhất trên thế giới. Tôi xứng đáng để sống“. Ông cũng lấy một cái dù và nhảy”. Vị thầy tu nhìn cậu bé và nói: “Con trai, ta đã sống đủ dài và ý nghĩa rồi. Cậu còn trẻ và còn cả một chặng đường phía trước. Hãy lấy cái dù cuối cùng và sống yên bình“. Cậu bé đưa dù trở lại cho vị thầy tu và nói: “Không phải lo đâu cha. Người thông minh nhất trên thế giới chỉ cần bế cậu là được“. Và thế là vị thầy tu ôm cậu bé phía trư...

Vị thiền sư giúp Nhà vua lấy lại niềm tin

Nhà vua của một vương quốc nọ vốn là một vị vua anh minh. Một ngày, ông phải đối mặt với những mất mát cá nhân đến nỗi sầu muộn quên cả dân chúng, quên cả trách nhiệm trị vì đất nước. Thậm chí có lúc ông muốn quyên sinh. Một ngày nọ, có một vị thiền sư tới trước cửa cung điện của nhà vua. Không một người lính gác nào chặn ông lại khi ông bước vào và tiến gần nhà vua đang ngồi trên ngai vàng. Vua nhận ra có khách tới và lập tức hỏi: “Ngài cần gì? Ta có thể giúp gì được Ngài?” Vị thiền sư trả lời: “Ta cần một chỗ ngủ trong quán trọ này” Nhà vua quá đỗi ngạc nhiên nói: “Nhưng đây không phải là quán trọ! Ngài đang ở trong cung điện của ta, vua của vương quốc này!” Vị thiền sư điềm tĩnh nói: “Thưa quốc vương, tôi có thể hỏi ngài, chủ trước của cung điện này là ai không?” Nhà vua đáp: “Là cha ta. Ông ấy mất nhiều năm rồi”. Vị thiền sư lại hỏi tiếp: “Và ai là chủ trước của nó, trước cha ngài?” “Là ông nội ta. Ông ấy cũng đã mất.” Vị thiền sư điềm tĩnh giải thích:...

Ca trực đêm đầy suy ngẫm của GS.Tôn Thất Tùng

GS.Tôn Thất Tùng về cách ứng xử của bác sĩ và những bệnh nhân trong một ca trực đêm tại bệnh viện, qua đó chúng ta nhận ra những bài học làm người giản đơn mà sâu sắc. 0 giờ Một người đàn ông đến cấp cứu vì đau quặn bụng. Khi bác sĩ đến khám, ông ta cứ luôn miệng nói: “Tôi quen anh giám đốc A. Tôi có làm ăn với chị trưởng phòng B”. Có lẽ do ông ta nghĩ rằng, khi nói ra những mối quan hệ ấy, bác sĩ sẽ làm việc chu đáo hơn. Bác sĩ đã đáp lời rằng: “Anh có thể thôi nói tên và chức vụ của người khác. Anh hãy nói về chính anh đi, tên, chức vụ và bệnh của anh“. Ông ta trố mắt ra nhìn vị bác sĩ, phải mất vài phút sau bệnh nhân này mới có thể bắt đầu khai bệnh. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta cũng hay như vậy, bạn nhỉ? Cứ vỗ ngực tự hào chứng tỏ với nhau rằng: Tôi là con ông D, cháu bà C, tôi quen biết ông E và có mối quan hệ thân thiết với bà F, thay vì chúng ta nói về chính mình. Một người trưởng thành thật sự là người luôn tự đứng vững trên đôi chân mình, ...

Hòa thượng xuống địa ngục, đồ tể lên thiên đường

Trước đây, hòa thượng và đồ tể là bạn tốt của nhau. Hòa thượng sáng sớm đều phải thức dậy niệm Kinh, còn đồ tể mỗi ngày đều phải thức dậy giết heo. Vì để không làm lỡ công việc buổi sáng của nhau, họ hẹn nhau rằng buổi sáng sẽ đánh thức bạn dậy. Nhiều năm sau, hòa thượng và đồ tể lần lượt qua đời. Đồ tể thì được lên cõi trời, còn hòa thượng lại phải xuống địa ngục. Tại sao lại như vậy? Bởi vì đồ tể kia mỗi ngày đều làm việc thiện, đó là gọi hòa thượng dậy tụng Kinh; trái lại, hòa thượng mỗi ngày đều gọi đồ tể dậy để làm việc sát sinh……….. Lời bàn: Những việc bạn luôn cho là đúng, nhưng trên thực tế lại không nhất định là đúng vậy.

Hai thanh niên gánh nước

Có hai thanh niên nghèo khổ là Trần Tứ và Lý Lục được người trong thôn thuê gánh nước sông vào cái bồn lớn ở sân làng, tiền công là một tiền một thùng. Hai chàng trai hai quan điểm và thế là có hai cuộc đời khác nhau. Nếu một ngày họ gánh được ít nhất là 100 thùng thì sẽ kiếm được một đồng, đây đã là mức thu nhập người giàu trong thôn. Trần Tứ tin đây là công việc tốt nhất trên đời, vừa thu nhập cao lại được sống thoải mái… Thế là anh chăm chỉ làm việc, hai ngày cuối tuần thì ung dung thư thả, cứ thế qua hai năm sau anh có được căn nhà nhỏ và mấy con bò sữa. Tuy nhiên, Lý Lục thì khác, dù lúc trước khi nhận công việc này anh cũng rất vui nhưng vẫn không khỏi lo lắng, không biết tuổi già phải làm thế nào? Thế rồi Lý Lục nghĩ ra cách: Làm một đường ống nước dẫn vào thôn, như thế không những bản thân không phải gánh nước nữa mà được hưởng thụ bất tận. Nghĩ là làm, Lý Lục quyết định đào đường dẫn nước, anh khổ công làm việc, ban ngày gánh nước...

Bức thư của Diêm vương

Xưa có một lão nhân, sau khi chết đến gặp Diêm vương; ông trách Diêm vương không viết thư báo trước cái chết của ông, lại đột nhiên bắt ông chết, khiến ông không được chuẩn bị. Diêm vương nói: “ Khi mắt nhà ngươi mờ, là ta đã cấp bức thư đầu tiên cho ngươi; khi tai nhà ngươi lãng, là ta đã cấp bức thư thứ hai cho ngươi; khi răng nhà ngươi rụng, là ta đã cấp bức thư thứ ba cho ngươi. Thân thể ngươi ngày càng suy nhược, ngươi không biết ta đã viết bao nhiêu bức thư báo cho ngươi à? Có thể thấy ngươi không dụng tâm đọc, chấp mê bất ngộ. Giờ sao lại nói ta không viết bức thư nào cho ngươi? ” Lại có một thiếu niên, sau khi chết đến gặp Diêm vương, cũng trách móc Diêm vương, nói:  “Mắt tôi còn sáng, tai tôi còn thính, răng tôi còn sắc: tóm lại, thân thể rất là cường tráng. Diêm vương gọi tôi đến, cớ sao không viết trước một bức thư báo cho tôi biết?” Diêm vương đáp: “ Ta đã từng viết thư cho ngươi rồi cơ mà! Ngươi không nhìn thấy hàng xóm phía Đông của ngươi, có người ba, bốn m...

Có công mài sắt, có ngày nên kim

Ngày xửa ngày xưa, Thần đã tạo ra con người. Thần để mỗi người vác một cây Thập tự giá nặng và tiến về vùng Đất Thánh dưới sự chỉ dẫn của Ngài một cách chậm chạp và khó nhọc trên suốt cuộc hành trình dài trong cuộc sống của họ. Một người đàn ông đã dừng lại giữa cuộc hành trình và nghĩ: “Cây thập tự giá này nặng quá! Sẽ mất bao lâu để mang nó đây?”  Vì vậy, người đàn ông này quyết định gọt bớt nó đi một chút. Cây thập tự giá quả thực đã nhẹ hơn sau khi người đàn ông đó gọt bớt nó đi, và anh ta có thể tăng tốc. Người đàn ông tiếp tục đi bộ trong một thời gian dài. Anh ta nghĩ: “Thưa Thần, xin cho con gọt nó nhiều hơn một chút nữa, như thế con sẽ có thể mang nó được tốt hơn”. Bây giờ anh ta thấy cây thập tự giá đã nhẹ hơn rất nhiều. Anh ta dễ dàng vượt qua những người khác. Trong khi những người khác phải nỗ lực vượt lên dưới tải trọng của cây thập tự giá mà họ mang, anh ta còn ngân nga khi bước qua họ. Sau đó, một hẻm núi sâu xuất hiện trước mặt anh ta...

Bao nhiêu giày cỏ mới đủ cho một chuyến đi dài?

Có một hòa thượng quyết định sang Tây phương lấy Kinh, liền bái biệt sư phụ. “Con dự định khi nào sẽ khởi hành?”, sư phụ hỏi. “Tuần sau, thưa thầy”, vị hòa thượng cung kính trả lời. Sư phụ lại hỏi: “Tại sao lại là tuần sau?” “Bởi vì đường sá xa xôi, vậy nên con đã nhờ người ta làm mấy đôi giày cỏ, tuần tới sau khi giao hàng rồi, con sẽ khởi hành ngay”. Sư phụ cúi đầu trầm ngâm một lúc, nói: “Ừm, suy nghĩ của con thật là chu đáo. Không bằng như vậy đi, cũng không cần nhờ người ta làm giày cỏ gì nữa cả, ta sẽ xin các tín chúng quyên góp là được rồi, như vậy sẽ nhanh hơn”. Vị hòa thượng cảm thấy lời kiến nghị của sư phụ quả thật là rất hay, liền nhận lời ngay. Chỉ là không biết sư phụ đã nói với bao nhiêu người, hôm đó lại có đến mấy chục vị tín chúng mang giày cỏ đến tặng, từng đôi từng đôi giày cỏ chất đầy một góc nhỏ thiền phòng. Sáng sớm hôm sau, một tín chúng mang cây dù đến, tỏ ý muốn tặng cho hòa thượng. Hòa thượng không hiểu tại sao, hỏi: “Dám hỏi thí ch...

Con lừa ngốc và bức tượng Phật

Một ngôi chùa trên núi có nuôi một con lừa, mỗi ngày nó đều ở trong phòng xay thóc lúa vất vả cực nhọc kéo cối xay, thời gian lâu dần, lừa ta bắt đầu chán ghét cuộc sống vô vị này. Mỗi ngày nó đều trầm tư,  “nếu như có thể ra ngoài xem xem thế giới bên ngoài, không cần kéo cối xay nữa, như thế thật là tốt biết mấy!” Không lâu sau, cơ hội cuối cùng đã đến, vị tăng nhân trong chùa muốn dẫn lừa ta xuống núi để thồ hàng, lòng nó hứng khởi mãi không thôi. Đến dưới chân núi, vị tăng nhân đem món hàng đặt lên lưng nó, sau đó trở về ngôi chùa. Thật không ngờ, khi những người đi đường trông thấy lừa ta, ai nấy cũng đều quỳ mọp ở hai bên đường cung kính bái lạy. Lúc bắt đầu, lừa ta không hiểu gì cả, không biết tại sao mọi người lại muốn dập đầu bái lạy nó, liền hoảng sợ tránh né. Tuy nhiên, suốt dọc đường đều như vậy cả, lừa ta bất giác hiu hiu tự đắc hẳn lên, lòng thầm nghĩ thì ra mọi người sùng bái ta đến thế. Mỗi khi nhìn thấy có người qua đường thì con lừa lập tức sẽ nghên...

Ai là kẻ trộm sợi chuỗi của Phật tổ?

Có một ngôi chùa nổi tiếng vì thờ một sợi chuỗi mà Phật Tổ từng đeo. Nơi thờ phụng sợi chuỗi chỉ có thầy trụ trì và 7 đệ tử biết. Thật không may, sợi dây chuỗi tự nhiên biến mất. Vậy ai đã lấy? 7 người đệ tử đều rất có ngộ tính, thầy trụ trì cảm thấy tương lai đem y bát truyền cho bất kỳ người nào trong bọn họ, đều có thể làm rạng rỡ Phật Pháp. Không ngờ, sợi chuỗi đột nhiên biến mất. Thầy trụ trì bèn hỏi 7 đệ tử: “Các ngươi ai đã lấy sợi chuỗi, chỉ cần trả về vị trí cũ, ta sẽ không truy cứu, Phật tổ cũng không trách tội.” Các đệ tử đều lắc đầu. 7 ngày trôi qua, sợi chuỗi vẫn không được trả về. Thầy trụ trì lại nói: ”Chỉ cần ai đó thừa nhận, sợi chuỗi sẽ thuộc về người đó.“ Lại trải qua 7 ngày, vẫn không ai thừa nhận. Thầy trụ trì rất thất vọng: “Ngày mai các người hãy rời khỏi chùa xuống núi hết đi, riêng kẻ đã lấy sợi chuỗi ta cho phép ở lại đây.“ Qua ngày hôm sau, 6 đệ tử thu dọn xong hành lý, thở nhẹ một hơi dài, nhẹ nhàng ra đi. Chỉ có một người ở lại. Thầy trụ ...

Vì sao mà sống?

Có ba người mặt mày buồn bã đến hỏi ý kiến của một bậc thầy, làm thế nào để bản thân sống được vui vẻ. Bậc thầy hỏi:  “Trước tiên, các ông hãy nói xem các ông sống vì cái gì?” Người đầu tiên nói:  ” Vì tôi không muốn chết, vì vậy mà tôi sống” Người thứ hai nói:  “Vì tôi muốn nhìn xem ngày mai có tốt hơn ngày hôm nay hay không, vì vậy mà tôi sống” Người thứ ba nói:  “Vì tôi có một gia đình phải nuôi dưỡng. Tôi không thể chết, vì vậy mà tôi sống” Bậc thầy lắc đầu nói:  “Thế thì đương nhiên các ông không được vui vẻ rồi, các ông sống với tâm mang lo lắng, chờ đợi, trách nhiệm bất đắc dĩ chứ không thuận theo tự nhiên mà sống” . Một cầu thủ bóng chày nổi tiếng trong làng bóng này đã được hỏi anh ước muốn điều gì nếu một ai đó sẽ nói với anh lúc anh mới bắt đầu chơi bóng. Anh đã trả lời:  “Tôi ước muốn người đó nói với tôi khi anh lên tới đỉnh vinh quang nơi ấy chẳng có gì.”  Nhiều mục tiêu đã biểu lộ tính chất trống rỗng chỉ sau vài năm họ t...

Sống vì điều gì?

Có một thương gia người Mỹ ngồi trên bến của một làng chài nhỏ ở bờ biển Mexico, ông ta nhìn thấy một người đánh cá cùng một con thuyền nhỏ gần bờ.Trên con thuyền nhỏ có mấy con cá tầm vây vàng đuôi to. Người này hỏi người đánh cá để bắt nhiều cá ngon như thế này thì phải mất bao lâu? Người đánh cá nói chỉ cần một chút thời gian bắt được. Người Mỹ lại hỏi:  “Tại sao anh không đợi thêm nữa để bắt được nhiều cá hơn?”  Người đánh cá cho rằng:  “Số cá đã đủ nhu cầu sinh sống của cả gia đình tôi rồi!” Người Mỹ lại hỏi:  “Vậy số thời gian vòn lại trong một ngày anh làm cái gì?” Người đánh cá giải thích:  “Tôi à! Hằng ngày tôi ngủ êm giấc, ra biển bắt mấy con cá, sau khi về nhà thì lại cùng chơi với lũ trẻ, lại cùng gia đình nghĩ trưa, trời tối nhấm nháp chút rượu, cùng các anh trai chơi guitar. Một ngày của tôi trôi qua vừa vui vẻ vừa bận rộn.” Người Mỹ cho là chưa tốt,đưa ra ý kiến giúp anh ta và nói:  “Tôi là thạc sĩ về kinh doanh. Hàng ngày, anh nê...

Thuận theo tự nhiên là một loại phúc

Có một kẻ lang thang, đi vào chùa, thấy Bồ Tát ngồi trên Đài Sen nhận cúng bái của mọi người, anh ta vô cùng ngưỡng mộ. Kẻ lang thang nói: “Con  có thể đổi chỗ ngồi với Người vài ngày không?” Bồ Tát trả lời: “ Chỉ cần anh không mở miệng” . Kẻ lang thang ngồi lên Đài Sen. Trước mắt của anh là cả ngày hỗn loạn ầm ĩ, người đến phần lớn là cầu điều này điều kia. Anh vẫn cố gắng chịu đựng trước sau không mở miệng. Một ngày, một phú ông đến. Phú ông: “ Cầu Bồ Tát ban cho con một đức tính tốt ”. Nói xong ông dập đầu, đứng dậy, ví tiền lại bị rớt xuống mặt đất. Kẻ lang thang vừa muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng kịp nhớ đến điều kiện của Bồ Tát. Sau khi phú ông đi ra, thì có một người nghèo bước vào. Người nghèo nói: “ Cầu Bồ Tát ban cho con ít tiền. Người nhà con lâm bệnh nặng, đang rất cần tiền ạ”. Cầu xong ông dập đầu, đứng dậy, nhìn thấy một túi tiền rơi trên mặt đất. Người nghèo thốt lên: “ Bồ Tát quả thật hiển linh rồi ”. Ông cầm túi tiền ra đi. Kẻ lang thang muốn mở mi...

Hình phạt nặng nhất

Vào một ngày Sabbath nọ, ông ta thèm được chơi gôn quá, nhưng tín ngưỡng Do Thái yêu cầu các tín đồ phải nghỉ ngơi vào ngày lễ này và họ không được phép làm bất cứ điều gì. Tuy nhiên, người này không thể cưỡng lại được ham muốn mạnh mẽ của mình và quyết định lén ra sân gôn. Ông ta nghĩ rằng mình sẽ chỉ chơi một vài lỗ và chỉ thế thôi. Vì hôm đó là ngày lễ Sabbath và không có người Do Thái nào đi ra ngoài, nên không có ai tại sân gôn. Vì vậy người này cảm thấy rằng sẽ không ai biết ông phạm luật. Tuy nhiên, khi ông ta chơi đến lỗ thứ hai thì một thiên sứ nhìn thấy ông. Vị thiên sứ này rất giận và đi báo lại với Thượng Đế. Cô nói rằng có một người không tuân theo luật của đạo Do Thái và dám chơi gôn vào ngày Sabbath. Thượng Đế nghe thiên sứ kể xong và nói với cô: “ Thế thì ta sẽ phạt người này thật nghiêm khắc ”. Kể từ lỗ thứ ba, ông ta chơi còn tốt hơn cả hoàn hảo. Ông đánh tất cả bóng vào lỗ chỉ với một cú đánh. Người này rất cao hứng. Khi ông chơi đến lỗ thứ bảy...

Phật và ma

Có một họa sĩ rất nổi tiếng, ông muốn vẽ Phật và ma, nhưng không tìm được người làm mẫu phù hợp, vì đầu óc ông không tài nào tưởng tượng ra nổi hình dáng của Phật, nên rất lo lắng. Trong một lần tình cờ, ông lên chùa bái lạy, vô tình nhìn thấy một hòa thượng. Khí chất trên vị hòa thượng này đã thu hút người họa sĩ sâu sắc. Vậy là ông liền đi tìm vị hòa thượng đó, hứa cho anh một số tiền lớn, để anh làm người mẫu cho ông. Về sau, tác phẩm của họa sĩ đã hoàn thành, gây chấn động ở vùng đó. Nhà họa sĩ nói: “Đó là bức tranh vừa ý nhất mà tôi từng vẽ qua, bởi người làm mẫu cho tôi quả khiến người ta vừa nhìn thấy nhất định cho rằng anh ta chính là Phật, loại khí chất thanh thoát an lành trên người anh có thể cảm động bất kì ai”. Người họa sĩ sau đó đã cho vị hòa thượng đó rất nhiều tiền như lời đã hứa. Cũng nhờ bức tranh này, mọi người không còn gọi ông là họa sĩ nữa, mà gọi ông là “họa Thánh”. Bẵng đi một thời gian, họa sĩ chuẩn bị bắt tay vào việc ...

Cậu bé và chú chó tật nguyền

Người chủ tiệm treo tấm bảng “Bán chó con” lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện. “Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy… “, cậu bé hỏi. Ông chủ trả lời: “Khoảng từ 30 cho tới 50 đô”. Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. “Cháu có 2,37 đô, cháu có thể coi chúng được không…?”. Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với 5 cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó: “Con chó con này bị làm sao vậy ạ?”. Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã khám và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động, “cháu muốn mua con chó con đó”. Người chủ nói rằng: “Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn”. Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt c...

Giấc mơ của kẻ lang thang

Ông chủ khách sạn phát hiện có một kẻ lang thang ngày nào cũng ngồi bất động ở ghế đá công viên mà nhìn chằm chằm vào khách sạn của mình, khiến ông cảm thấy rất tò mò. Một hôm, ông chủ khách sạn không thể nhịn được nữa, thế là ông đi đến chỗ kẻ lang thang và hỏi: “Xin lỗi, anh bạn, tôi muốn hỏi anh một chút, tại sao ngày nào anh cũng nhìn chằm chằm vào khách sạn của tôi vậy?” Kẻ lang thang nói: “Bởi vì cái khách sạn này quá đẹp! Mặc dù tôi chỉ có hai bàn tay trắng và ngủ trên ghế đá, nhưng mỗi ngày tôi đều nhìn nó như vậy, đến tối sẽ mơ thấy mình được ngủ ở trong đó”. Ông chủ khách sạn sau khi nghe xong thấy rất đắc ý, liền nói: “Anh bạn, đêm nay tôi sẽ cho anh được mãn nguyện, anh có thể ở miễn phí tại phòng tốt nhất của khách sạn trong một tháng”. Sau một tuần lễ, ông chủ khách sạn trở lại và muốn xem xem tình hình của kẻ lang thang thế nào, thì phát hiện người này rõ ràng là đã chuyển khỏi khách sạn rồi và trở lại ghế đá của công viên. Ông chủ khách sạn hỏi kẻ lang t...