Skip to main content

Posts

Showing posts from August, 2016

Hãy cứ sai đi vì cuộc đời cho phép !

Có một giáo viên dạy học, trong một giờ dạy của mình cô viết lên bảng: 9 x 1 = 7 9 x 2 = 18 9 x 3 = 27 9 x 4 = 36 9 x 5 = 45 9 x 6 = 54 9 x 7 = 63 9 x 8 = 72 9 x 9 = 81 9 x 10 = 90 Sau khi viết xong, quay xuống nhìn học trò, tất cả chúng đều cười khúc khích vì cô giáo viết sai bảng cửu chương, những phép tính tưởng chừng mọi giáo viên phải nằm lòng rồi mới phải, đã thế lại còn viết sai ngay dòng đầu tiên. Mặc dù vậy, cô giáo mặc tràng cười khoái trá của học sinh ôn tồn đáp lại: "Cô đã cố ý viết sai hàng đầu tiên, vì cô muốn các em học một điều quan trọng hơn học toán: Đó là một thực tế phũ phàng của thế giới này. Các em có thể thấy rằng tôi viết đúng 9 lần, nhưng chẳng có ai khen ngợi tôi về điều đó cả. Nhưng chỉ cần tôi viết sai một lần, tôi sẽ bị cười cợt chỉ trích. Đó là bài học của hôm nay. Tôi muốn các em nhớ rằng thế giới có thể sẽ chẳng thèm khen ngợi hay trân trọng dù các em đã làm đúng hàng triệu lần, nhưng sẽ sẵn sàng tấn công các em ngay k...

Đọc và suy ngẫm

1. Câu chuyện thứ nhất. Một hôm nọ,thư ký nói với giám đốc:  “Anh à, em có bầu rồi” Giám đốc vẫn làm việc, cười mỉm rồi nhẹ nhàng nóg:  “Anh triệt sản lâu rồi” Nữ thư ký ngây ra một lúc gượng cười nói :  “Em chỉ nói đùa với anh thôi mà” Giám đốc nhìn cô một lúc, uống mụm trà rồi nói:  “Anh cũng thế” Sống trong giang hồ, dù gặp việc gì cũng chớ hoang mang, cứ bình tĩnh rồi đâu sẽ có đó. 2. Câu chuyện thứ hai. Ba chàng trai đến nhà cô gái hỏi cưới.Phụ huynh mời tự giới thiệu. A nói:  “Nhà cháu có vài tỷ đồng”. B nói:" Nhà cháu có một loạt bất động sản, trị giá vài chục tỷ.” C nói:  “Cháu không có gì cả, ngoài đứa con trong bụng con gái bác”. A,B không nói gì cả, chuồn đi. Khi cạnh tranh, chưa hẳn có tiền mới giải quyết được, mấu chốt là ta phải có nội ứng ở vị trí thích hợp. 3. Câu chuyện thứ ba. Bảy năm trước anh ta bỏ rơi vị hôn thê để đi nước ngoài, giờ đã có thành tựu, nhớ về người xưa, lại được biết cô s...

Câu chuyện mua bát, bài học tìm quý nhân trong cuộc sống

Có một thanh niên đi mua bát, vừa đến cửa hàng cậu ta thuận tay lấy một cái bát, sau đó theo thứ tự đập nhẹ vào các bát khác. Khi hai bát đập vào nhau lập tức phát ra âm thanh trầm đục. Cậu ta thất vọng lắc đầu. Sau đó anh ta lại đi thử với những chiếc bát khác… Gần như đã thử hết tất cả các bát sứ trong cửa hàng mà vẫn không tìm được chiếc bát như ý. Ngay cả chiếc bát mà ông chủ tiệm cho là sản phẩm thượng hạng nhất cũng bị anh ta lắc đầu thất vọng trả lại. Ông chủ rất bực bội, hỏi cậu ta lấy cái bát này gõ vào cái bát khác để làm gì? Cậu ta nói với chủ cửa hàng rằng, đây là mẹo chọn bát mà một vị trưởng lão đã dạy, khi một cái bát đụng nhẹ vào một cái bát khác, nếu phát ra một âm thanh trong trẻo, dễ nghe, thì nhất định là bát tốt. Ông chủ tiệm đột nhiên hiểu ra, lấy một cái bát đưa cho cậu ta, rồi cười nói: “Này cậu, cậu cầm cái này đi thử xem thế nào, bảo đảm là cậu sẽ thấy vừa ý”. Cậu thanh niên nửa tin nửa ngờ, cầm cái bát đi thử. Kỳ lạ! Mỗi cái bát trong tay cậu t...

Những nghịch lý ngược đời của cuộc sống hiện đại

Con người hiện đại ngày nay, dường như đều bị cuốn vào công việc, kiếm tiền… mà vô tình đánh mất nhiều điều ý nghĩa khác trong cuộc sống.  1. Cần nhà hơn là tổ ấm Nhiều người với tâm lý “an cư lạc nghiệp” nên luôn muốn sở hữu một căn nhà. Vì vậy, ai cũng phấn đấu kiếm tiền tậu được ngôi nhà mơ ước. Có người vay nợ để mua cho được căn nhà rồi ráng làm lụng kiếm tiền trả dần. Có nhà rồi, chúng ta vẫn dành phần lớn thời gian ở ngoài đường chứ không phải ở nhà. Chúng ta vẫn tiếp tục ra đường, “cày bừa” vất vả ngoài đường để có thể đổi nhà khác to hơn, mua sắm cho nhà nhiều vật dụng tiện nghi hơn. Lẽ nào chúng ta cần một “căn nhà” hơn là một “tổ ấm”? 2. Sinh con cho người giúp việc Vợ chồng ở với nhau chỉ mong có đứa con cho vui cửa vui nhà, sum vầy hạnh phúc. Những cặp vợ chồng nào chẳng may vô sinh hiếm muộn thì quáng quàng đi bác sĩ Đông Tây khắp mọi nơi, mong có được mụn con. Trông mong là vậy, nhưng đến khi có con, chúng ta lại mặc nhiên giao con c...

Tại sao nói: Cả đời người chỉ cần làm được hai việc 'Ăn' và 'Ngủ'?

Thời thanh niên, một nhà văn đã từng vì thất tình mà ăn không ngon, ngủ không yên. Vị thiền sư thấy vậy đã nói với nhà văn rằng: “Ngươi cần phải tu luyện!” Nhà văn hỏi: “Tu luyện như thế nào ạ?” Vị thiền sư trả lời: “Đói bụng thì ăn và buồn ngủ thì đi ngủ!” Nhà văn hỏi lại: “Chẳng lẽ ăn cơm với đi ngủ cũng phải tu sao?” Vị thiền sư nói: “Cũng là ăn cơm, cũng là ngủ nhưng lại có những kết quả khác nhau. Người phàm lúc ăn cơm, thì nhìn dọc nhìn ngang, nghĩ điều này nghĩ điều kia, trong đầu họ có vuôn vàn suy tính. Còn lúc ngủ thì mơ tưởng điên đảo, mơ cái này mơ cái kia, suy nghĩ đủ loại. Người tu luyện, thì khi ăn cơm chính là ăn cơm, khi ngủ chính là ngủ chứ không có suy nghĩ gì!”  Nhà văn hỏi: “Nhưng mà phải thế nào mới có thể làm được: “Đói bụng thì ăn cơm, buồn ngủ thì đi ngủ đây?” Vị thiền sư nói: “Ngươi không thể thuận theo thời tiết, nhưng ngươi có thể cải biến tâm tình của mình. Ngươi không thể cải biến dung mạo, nhưng ngươi có thể nở một nụ ...

Michelangelo sửa tượng David

Michelangelo thiên tài, nhà nghệ thuật người Italia, tác phẩm bức tượng bằng đá cẩm thạch David của ông được công nhận là tác phẩm vĩ đại nhất. Mọi người đều biết, khi ông khắc thành công bức tượng bằng đá cẩm thạch David, quan viên phụ trách việc này đến kiểm tra, đột nhiên cảm thấy không hài lòng. “Có chỗ nào không đúng sao?”  Michelangelo hỏi. “Mũi hơi to rồi!”  vị quan viên nói. “Thật sao?”  Michelangelo đứng trước bức tượng điêu khắc nhìn đi nhìn lại, bỗng nhiên nói lớn:  “Đúng thật rồi.” Mũi hơi to một chút rồi, tôi lập tức sửa lại. Nói xong ông ta nhanh chóng cầm dụng cụ trèo lên giá đỡ, “lách cách lách cách” sửa lại. Cùng với cái đục của Michelangelo, đã đẽo được không ít thạch cao, vị quan viên đó không lỡ rời đi. Cách một lúc, Michelangelo đã sửa xong, trèo xuống chiếc giá đỡ, và mời vị quan viên đó đi kiểm:  “Ngài xem này, bây giờ thật sự ổn rồi.” Quan viên nhìn đi nhìn lại, vui mừng nói:  “Đúng vậy, tốt quá rồi! Như vậy mới đú...

Bệ phóng

Người đi xe đạp, gắng sức đạp 1 tiếng đồng hồ chỉ đi được khoảng 10 cây số. Một người đi xe hơi, đạp chân ga 1 tiếng là đã có thể đi 100 cây số. Một người đi tàu cao tốc, nhắm mắt ngủ 1 tiếng đồng hồ cũng đã có thể đi được 300 cây số. Một người vừa ngồi máy bay vừa ăn các món ngon, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được 1000 cây số. Vẫn là một người, vẫn nỗ lực như vậy, nhưng đặt ở những bệ phóng khác nhau sẽ mang đến các kết quả khác nhau.

Con ngựa lười

Hai con ngựa mỗi con kéo một xe hàng. Một con thì đi nhanh, một con thì vừa đi vừa nhởn nhơ gặm cỏ. Người chủ thấy vậy đã mang toàn bộ hàng phía sau chuyển lên phía trước. Con ngựa ở đằng sau cười: “Hà hà! Càng nỗ lực thì lại càng bị đày đọa!”. Ai ngờ rằng người chủ sau đó lại nghĩ: “Một con ngựa là đủ để kéo xe rồi, tại sao mình lại phải nuôi 2 con?”. Sau đó con ngựa lười bị làm thịt. Đây chính là hiệu ứng con ngựa lười trong kinh tế học.  Để cho người khác cảm thấy dù bạn tồn tại cũng được mà không có cũng không sao, thì ngày bạn bị đá văng đi sẽ không còn xa nữa.

Mua may tính và chuyện theo đuổi cái mình thích

1 anh chàng yêu công nghệ thích 1 cái máy tính. Một cái máy tính vừa ý cần phải bỏ ra 30 triệu đồng, trong khi tiền lương hàng tháng của anh chỉ có 6 triệu. Vợ nói với anh: “Anh khùng rồi, anh mà mua thì chúng ta sẽ ly hôn”. Anh ta hỏi 1 người bạn nên làm thế nào. Người bạn của anh  nói: “Anh không xứng với cái máy tính đó, bởi vì nếu đến cái mình thích mà anh cũng không có dũng khí để theo đuổi, thì sau này còn làm được trò trống gì trong xã hội này đây?” Anh ta cắn răng để mua. Vì để trả nợ anh ta đã không ngừng làm thêm. Cuối cùng nội trong một tháng anh ấy đã trả hết số tiền còn thiếu. Vợ của anh cũng không vì sự điên khùng của anh ấy mà đòi ly hôn. Sau đó, vợ anh ta dẫn anh đến chỗ mua xe, nói: “Anh à, chúng ta vay tiền mua chiếc xe BMW nhé”. Anh ta rất hoảng hốt, cho rằng vợ mình khùng rồi. Một năm sau anh ta trả hết số tiền vay mua xe BMW. Bạn ngay đến theo đuổi cái mình thích cũng không có dũng khí để theo đuổi, thì chắc chắn bạn là n...

Con không nghe lời, lại lười học, vậy phải làm thế nào?

Trong một hội trường, khi pháp sư đang thuyết giảng thì có một người hỏi: “Thưa pháp sư, con của tôi không nghe lời, lại lười học, vậy thì phải làm thế nào?”. Pháp sư: “Xin hỏi ông đã từng photo tài liệu chưa?”. Người hỏi: “Tôi đã từng photo rồi”. Pháp sư: “Nếu tài liệu photo có chỗ bị sai, thì ông sẽ sửa bản photo hay bản gốc?”. Nghe xong câu hỏi này mọi người trong hội trường ồ lên vỗ tay. Có người trả lời: “Sửa bản gốc”. Pháp sư: “Nên sửa cả bản photo và bản gốc, thì mới là tốt nhất. Cha mẹ chính là bản gốc, gia đình là máy photo, con cái chính là bản photo”. Cha mẹ chính là thầy giáo tốt nhất của con cái, nếu bạn không xuất sắc, thì rất khó có thể dạy con mình trở nên xuất sắc? Nếu bạn suốt ngày chỉ mê kiếm tiền, thì sao có thể nói con mình không được mê điện tử? Bạn phải tự hoàn thiện bản thân mình trước, vậy thì mới có thể giúp con mình tiến bộ được.

Học làm người trí tuệ, đừng dùng tầm mắt của mình để nhìn thế giới

Có một cậu thanh niên, từ ngàn dặm xa xôi tìm đến chỗ một vị tiền bối có trí tuệ thuộc loại nhất nhì thiên hạ, và hy vọng sẽ nhận được sự chỉ bảo của lão tiền bối để trở thành người có trí tuệ. Lúc cậu thanh niên đến, lão tiền bối được mệnh danh là trí giả đại sư này, đang quay nước ở giếng. Sau khi nhìn thấy cậu thanh niên liền nói: “Ngươi có thể không nói gì, giữ im lặng 10 phút chờ ta được không?. Nếu làm được vậy, ta sẽ cho dạy cho ngươi, thế nào gọi là trí tuệ” Cậu thanh niên nói: “Chỉ cần im lặng thôi sao? Điều này thật quá đơn giản!”. Nói xong, cậu ta liền bắt đầu bấm đồng hồ tính thời gian. Thấy cậu thanh niên tính thời gian, vị tiền bối ung dung thả thùng xuống giếng quay nước lên, rồi đổ nước vào thùng lớn ở bên cạnh, cứ như vậy ông quay nước lên rồi đổ vào thùng. Nhưng lúc này, cậu thanh niên bỗng nhiên trợn mắt há mồm, tay chân loạn xạ, liên tục chỉ xuống đất. Lão tiền bối dường như không nhìn thấy gì, vẫn thong thả tiếp tục qu...

Lấy trộm tiền công đức, câu chuyện về từ bi và lòng tha thứ

Hoàng hôn, trong chùa tĩnh lặng, nơi lư hương khói bay ngập tràn, các vị hòa thượng đang dùng bữa tối. Một người đàn ông lẻn vào trong chùa, tìm đến trước hòm công đức, bởi trước đó ông ta từng đến đây một lần và đã nhìn thấy rất nhiều người bỏ tiền vào trong hòm này. Trông chừng tứ bề không có ai, ông ta liền lấy hòm công đức xuống, rồi đổ tiền từ bên trong ra ngoài. Ở phía bên, tiểu hòa thượng và Sư phụ đã nhìn thấy rõ rành rành. Tiểu hòa thượng nói: “Sư phụ, có người trộm tiền!”. Sư phụ nói: “Ta biết rồi”. “Chúng ta đi bắt quả tang ông ta lại ….”. “Không cần”. Tiểu hòa thượng sốt ruột: “Sư phụ, tại sao vậy ạ? Ông ta ăn trộm tiền của chúng ta, ông ta là tên trộm!”. Sư Phụ nói: “Ông ta không phải tên trộm, mà đó cũng không phải tiền của chúng ta….”. “Đó làm sao không phải tiền của chúng ta chứ?”, tiểu hòa thượng nhìn chăm chăm vào Sư phụ. Sư phụ nói: “Đó là tiền của người ta bỏ vào, hiện tại có người cần tớ...

Chỉ có ta không mở miệng

Có bốn vị tiểu hòa thượng giao hẹn với nhau cùng ngồi thiền trong bảy ngày liên tiếp. Để có thể chuyên tâm đả tọa, họ đã giao ước với nhau nội trong bảy ngày này cần phải im lặng, không ai được mở miệng nói lời nào. Trong buổi sáng ngày đầu tiên, cả bốn vị hòa thượng đều tĩnh lặng chuyên tâm đả tọa. Đến khi hoàng hôn buông xuống, trời bắt đầu sẩm tối, dưới gió chiều hiu hiu thổi, chiếc đèn dầu đặt trên bàn lập lờ thoắt sáng thoắt tối, xem chừng ngọn đèn như muốn tắt ngấm. Trong nhóm, tiểu hòa thượng lớn tuổi nhất nhẫn không nổi la lớn: “Cần nhanh chóng cho thêm dầu vào đèn, nếu không đèn sẽ tắt ngấm bây giờ!”. Vị tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh vị này, vừa mới nghe thấy tiếng hô hoán, cảm thấy không được vui, bèn nói lại rằng: “Không được nói chuyện!”. Tiểu hòa thượng khác sau khi nghe thấy hai người này lên tiếng, cũng khẽ nói: “Hai cái người này, tại sao lại nói chuyện?”. Lời của vị tiểu hòa thượng thứ 3 vừa mới nói xong, ...

“Thấy mới tin, không thấy không tin”

Cao tăng: “Thí chủ, chẳng hay có điều gì trên đời này mà ngài không tin tưởng nhất?” Người vô thần:  “Tôi thấy mới tin, không thấy thì không tin”. Cao tăng:  “Ồ, thí chủ, ngài rất thẳng thắn. Nhưng ngài thấy đấy, có một cung điện màu xanh dát vàng, to lớn, nguy nga, đang ở trước mặt ngài khoảng 100 mét. Khi màn đêm buông xuống và bóng tối bao phủ, liệu ngài có cho rằng cái cung điện to lớn ấy không hề tồn tại?” Người vô thần:  “Tất nhiên là nó vẫn tồn tại, nhưng chỉ là bị bóng đêm bao phủ”. Cao tăng:  “Vậy thì bóng đêm là gì?” Người vô thần:  “Là…” Cao tăng:  “Khi trời tối, ngài tin vào bóng đêm? Còn lúc trời sáng, ngài tin vào ánh mặt trời?” Người vô thần:  “À thì…” Cao tăng:  “Này thí chủ, thực ra ngài có thể nhìn thấy những thứ mà ngài không nhìn thấy, tòa cung điện nằm ở đó và không bao giờ dịch chuyển, chỉ có tâm hồn và trí tuệ của ngài đã bị bóng đêm phong kín mà thôi, thế nên tòa cung điện đã biến mất khỏi tâm của ng...

1 đứa trẻ không nói, 1 đứa trẻ không ăn và 1 đứa trẻ chỉ biết cầu nguyện

Ba câu chuyện ngắn kể về 3 đứa trẻ, tuy ở trong hoàn cảnh sống thật khốn khổ bần cùng, nhưng ở chúng lại toát lên một thứ tình cảm ấm áp, một lòng nhân ái hơn người… Câu chuyện thứ nhất: Đứa trẻ không chịu nói một lời nào Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa trẻ này là khoảng thời gian 30 – 40 năm trước. Lúc ấy tôi đang học đại học, vừa đẩy xe đạp chuẩn bị đi đến trường, thì nhìn thấy một vị cảnh sát dùng dây thừng trói một đứa trẻ ở bên đường. Đứa trẻ đại khái chưa đến 10 tuổi, không mặc áo, vừa gầy vừa đen, hai tay bị trói gô ra đằng sau lưng, một đầu dây thừng trói ở tay, đầu dây kia thì anh cảnh sát giữ chặt. 30 năm trước, rất ít ô tô, xe cảnh sát cũng chẳng có nhiều, vậy nên nếu cảnh sát bắt được phạm nhân thì thường trực tiếp lôi người đó đi bộ về đồn. Bởi vì phạm nhân còn quá ít tuổi, người đi đường đều tò mò đều muốn hỏi chuyện gì? Vị cảnh sát dừng lại, giải thích với mọi người. Nguyên là đứa nhỏ này mẹ đã qua đ...

“Càng thiếu cái gì thì càng phơi cái đó”

Có chàng trai 21 tuổi, học năm hai tại một trường đại học, hoàn cảnh gia đình bình thường, cậu ta không đi làm thêm, thành tích học tập cũng không phải quá xuất sắc, không có thu nhập nào, sống nhờ vào tiền bố mẹ gửi lên hàng tháng. Cậu sống một cuộc sống hưởng thụ, sử dụng điện thoại iPhone nói chuyện yêu đương, cùng bạn bè hát Karaoke, uống cà phê, uống rượu. Hàng tháng, tới ngày 20, tiền khô cháy túi, nhưng cậu ta quyết định, vẫn phải có một buổi hẹn hò yêu đương lãng mạn. Thế là cậu ta gọi điện về nhà, giống hệt như làm ảo thuật, chỉ cần xoay thẻ một cái là tiền tuôn ra ngay. Rồi cậu ta đến tiệm hoa mua 99 đóa hoa hồng, sau đó mang đến tặng bạn gái. Bạn gái nhìn thấy hoa, nở một nụ cười tươi. Cậu ta rất mãn nguyện tiến đến nắm tay bạn gái, dẫn cô đến tiệm cơm khá sang ở ngã rẽ, đặt một bàn, ăn cơm xong, hai người nhìn nhau, một bầu không khí ngập tràn hạnh phúc… Cậu ta nghĩ rằng mình thật thành công, mới năm hai đã có bạn gái, trong khi những đứa nhận học bổng ...

“Vợ tôi chẳng phải đi làm”

Một người đàn ông đã có gia đình tìm đến vị bác sỹ tâm lý để giải tỏa những căng thẳng và áp lực trong cuộc sống. Bác sỹ tâm lý: Anh làm gì để kiếm sống? Người chồng: Tôi làm kế toán ở một ngân hàng. Bác sỹ tâm lý: Thế còn vợ anh? Người chồng: Cô ấy chẳng phải đi làm. Cô ấy chỉ ở nhà nội trợ thôi. Bác sỹ tâm lý: Vậy ai làm bữa sáng cho cả nhà? Người chồng: Vợ tôi, vì cô ấy chẳng phải đi làm. Bác sỹ tâm lý: Vợ anh dậy lúc mấy giờ để làm bữa sáng cho cả nhà vậy? Người chồng: Cô ấy dậy vào khoảng 5 giờ sáng, dọn dẹp nhà cửa trước khi làm bữa sáng. Bác sỹ tâm lý: Con anh đến trường bằng cách nào? Người chồng: Vợ tôi đưa chúng đến trường, vì cô ấy chẳng phải đi làm. Vợ chồng, nội trợ, công việc, Bài chọn lọc,  Bác sỹ tâm lý: Sau khi đưa bọn trẻ đi học, vợ anh làm gì nữa? Người chồng: Cô ấy đi chợ, rồi về nhà nấu ăn và giặt giũ. Bác sỹ biết rồi đấy, cô ấy đâu có phải làm việc. Bác sỹ tâm lý: Chiều tối, sau khi đi làm về thì anh làm gì? Người chồng: Nghỉ...