Skip to main content

Posts

Showing posts from April, 2017

Hãy cho trước khi nhận

Một chàng trai bị lạc giữa sa mạc rộng lớn. Anh mệt lả và khát khô cổ, sẵn sàng đánh đổi bất cứ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát. Đi mãi đi mãi, đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối, thì thấy một căn lều cũ, rách nát, không cửa sổ. Anh nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm nước cũ đã gỉ sét. Tất cả mọi thứ trở nên lu mờ bên cạnh cái máy bơm. Anh vội vã bước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có một giọt nước nào chảy ra. Thất vọng, anh nhìn quanh căn lều. Lúc này anh mới để ý thấy một cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng cách lấy viên đá cào lên: “Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, nhớ đổ nước đầy vào bình”. Anh bật nắp bình ra và đúng thật, trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên, anh bị rơi vào một tình thế bấp bênh. Nếu uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn anh có thể sống sót. Nhung nếu đổ hết nước vào cái máy bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được ...

Bài học từ Túi khoai tây

Vào một buổi học, thầy giáo chúng tôi mang vào lớp rất nhiều túi nhựa và một bao khoai tây thật to. Thầy chậm rãi giải thích với mọi người rằng, mỗi khi cảm thấy oán giận hoặc không muốn tha thứ lỗi lầm cho ai, hãy viết tên người đó lên một củ khoai tây rồi cho vào túi nhựa Chúng tôi thích thú viết tên những người không ưa hay ghét hận rồi cho vào túi. Chỉ một lúc sau, chiếc túi nào của chúng tôi cũng đã căng nặng, dầy khoai tây. Thậm chí có người một túi không chứa hết khoai, phải thêm một túi nhỏ kèm theo. Sau đó, thầy yêu cầu chúng tôi hãy mang theo bên mình túi khoai tây đó bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào trong thời gian một tuần lễ. Đến lớp thì mang vào chỗ ngồi, về nhà thì mang vào tận giường ngủ, thậm chí khi vui chơi với bạn bè cũng phải đem theo. Chỉ sau một thời gian ngắn, chúng tôi đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và phiền toái vì lúc nào cũng có một túi khoai tây nặng nề kè kè bên cạnh. Tình trạng này còn tệ hơn nữa khi những củ khoai tây bắt đầu thối rữa, rỉ nước....

Sự khác nhau người giỏi và bọn dở hơi

- Người giỏi biến công việc nhàm chán thành tác phẩm, sau đó thưởng thức chúng. Bọn dở hơi biến tác phẩm thành công việc sau đó cặm cụi làm. - Người giỏi đi trễ nhưng sẵn sàng giải quyết và hoàn thành công việc bất kể giờ giấc nào, bất kể giá nào. Bọn dở hơi đi rất đúng giờ nhưng lãng công. - Người giỏi quản lý trên thành quả. Bọn dở hơi điểm danh. - Người giỏi giao việc và tin tưởng, bọn dở hơi liên tục để ý rình mò nhưng không có phát kiến. - Người giỏi đánh giá thành công và thất bại. Bọn dở hơi bói móc và truyền cảm hứng lo sợ. - Người giỏi biết tưởng thưởng người khác và lơ đi lỗi lầm của kẻ khác. Bọn dở hơi bới móc ra lỗi và liên tục cướp công. - Người giỏi nhân hậu trong mọi công việc. Bọn dở hơi tàn nhẫn trong mọi mối quan hệ. - Người giỏi im lặng. Bọn dở hơi nguyền rủa. - Người giỏi trung thực, trung dung. Bọn dở hơi nịnh nọt, xu thời. - Người giỏi nói ra ý của mình. Bọn dở hơi nói ý của lãnh đạo, hoặc mượn lãnh đạo để nói ý của mình. - Khi một lãnh đạ...

Cái bình nứt và giá trị cuộc sống

Một người gùi nước ở Ấn Độ, có hai cái bình gốm lớn, mỗi cái được cột vào đầu của một sợi dây và rồi được đeo lên cổ anh ta để mang về nhà. Một trong hai cái bình thì còn rất tốt và không bị chút rò rỉ nào cả. Cái còn lại bị nứt một chút nên nước bị vơi trên đường về nhà, chúng chỉ còn lại có hai phần ba. Hai năm trời anh ta vẫn sử dụng hai cái bình gùi nước đó, mặc dù lượng nước mà anh ta mang về nhà không còn nguyên vẹn. Và lẽ dĩ nhiên, cái bình tốt tỏ vẻ hãnh diện, trong khi cái bình nứt thì cảm thấy vô cùng xấu hổ. Một ngày nọ, bên dòng suối, cái bình nứt đã thưa chuyện với người gùi nước: “Tôi rất xấu hổ về bản thân và muốn nói lời xin lỗi ông về thời gian đã qua”. Anh ta hỏi lại cái bình: “Sao lại phải xin lỗi? Mà ngươi xin lỗi về chuyện gì?”. Cái bình nứt đáp lại: “Suốt hai năm qua, do vết nứt của tôi mà nước đã bị rò rỉ trên đường về nhà, ông đã phải làm việc chăm chỉ nhưng kết quả mang lại cho ông đã không hoàn toàn như ông mong đợi”. Với lòng trắc ẩn của ...

Bài học về sự nhìn nhận vấn đề từ cái chết của chú chó trung thành

Người đàn ông ra ngoài săn bắn, để con chó ở nhà trông chừng đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông. Người đàn ông nổi giận, liền rút con dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó kêu thảm một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say dưới tấm thảm loang lổ vết máu giật mình tỉnh dậy. Lúc này, người đàn ông kia mới phát hiện xác chết của một con cho sói đang nằm bên cạnh góc tường. Rất nhiều sự việc mà bạn nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã giống với những gì bạn nghĩ. Trong những việc đối nhân xử thế, nên cho người ta có cơ hội để giải thích, và hãy nhẫn nại lắng nghe những lời giải thích của người ta. Có như vậy, cuộc đời chúng ta sẽ tránh được rất nhiều điều khiến ta phải hối tiếc về sau này. Không hỏi, không nói, không giải thích đây không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, hoặc cá tính mà nó chính là sự bất công, khô...

Bài Học Kinh Doanh Và Cuộc Sống từ Mẩu Bánh Mỳ

Hãy luôn giữ cho mình 1 khoản tiền tiết kiệm , dù có tiêu hết những khoản tiền còn lại thì cũng không được dùng đến chúng. Hãy luôn nghĩ trong đầu, ta vẫn còn chúng thì ta không thể nào chết được. Và, ta phải tìm kiếm như thế nào để tạo ra được những đồng tiền tiếp theo. Một lần trong chiến tranh thế giới thứ hai có hai người tù Do thái trốn khỏi trại tập trung , họ chạy thục mạng và quyết định chia làm hai ngả. Người tù già hơn nắm chặt tay người tù trẻ, ông đắn đo một lúc rồi nói: "Này cháu, ta chỉ có một mẩu bánh mỳ, cháu hãy cầm lấy, ta già rồi, chịu đói được lâu hơn cháu... Nhưng cháu hãy hứa với ta rằng: chỉ khi nào cháu không còn một cách nào khác để có cái ăn thì cháu mới giở miếng bánh này ra... Trong rừng có nhiều thứ ăn được , nếu đến chỗ có dân cháu có thể làm thuê kiếm miếng ăn..Đường từ đây về nhà còn xa lắm , và nếu trong túi vẫn còn một miếng bánh thì cháu vẫn còn có thể chịu đựng được mọi gian truân..." Người tù trẻ cảm động, hứa với ông già, n...

Cuộc nói chuyện giữa 2 ông lão châu Á và châu Âu

Một ông lão châu Á cứ luôn phàn nàn rằng con trai và con dâu bất hiếu, ông gặp một ông lão châu Âu ,ông ta than vãn rằng : Ông lão châu Á nói: “Con của tôi thật sự là không có lương tâm!” Ông lão châu Âu: “Có chuyện gì vậy ông?” Ông lão châu Á nói: “Con tôi hỏi tôi có nguyện ý đến ở viện dưỡng lão không?” Ông lão châu Âu: “Viện dưỡng lão rất tốt mà, tôi cũng đang ở đó”. Ông lão châu Á: “Thật vậy sao? Nơi đó mà ông cũng đến được sao?” Ông lão châu Âu: “Tại sao lại không đi chứ?”. Ông lão châu Á: “Nơi đó chỉ dành cho những người không có con cái thôi. Nếu tôi tới đó, nhất định sẽ bị bạn bè chê cười, tổn thọ mất”. Ông lão châu Âu: “Không đúng đâu. Khi đã có tuổi, ở trong nhà dưỡng lão là thuận tiện nhất, sao lại có thể bị chê cười được chứ?” Ông lão châu Á: “Đến một độ tuổi nhất định, thường thích ở cùng với con cháu, cảm nhận tình cảm gia đình. Sống trong viện dưỡng lão, cô đơn tịch mịch, thật đáng thương lắm”.  Ông lão châu Âu xua ...

Tìm bóng cho mình hay cho người khác dễ hơn?

Trong một trò chơi, người chủ trì đưa cho mỗi người một quả bóng, rồi yêu cầu mọi người viết tên mình lên trên quả bóng. Sau đó người chủ trì thu tất cả bóng lại, để vào một phòng khác, chất đống lên nhau. Rồi yêu cầu mọi người tìm ra quả bóng của mình trong thời gian ngắn nhất có thể, và thời gian tối đa là 5 phút. Mọi người cùng vào, ai cũng muốn thật nhanh tìm ra quả bóng mình, vì thế tất cả đều xông vào đống bóng, chen lấn xô đẩy nhau tìm kiếm quả bóng ghi tên mình. 5 phút đồng hồ trôi qua, kết quả chỉ có một vài người hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó người chủ trì thay đổi quy tắc của trò chơi. Yêu cầu mọi người tìm một quá bóng bất kỳ, rồi đưa cho người có tên trên quả bóng. Thế là không đầy 3 phút, tất cả mọi người đều nhận lại được của bóng của mình. Đây cũng chính là sự khắc họa xã hội một cách chân thực nhất. Mỗi người đều điên cuồng tìm kiếm thứ mà mình muốn, nhưng đều rất khó tìm được. Nếu như chúng ta đổi cách suy nghĩ: Đem thứ mình có ở trong tay, đưa cho người đa...

Thiên đàng và địa ngục

Một nông dân đang vội vàng trên đường cùng con ngựa và con chó của mình. Thình lình sét đánh giết chết tất cả họ. Như nhiều linh hồn mới chết khác, họ chẳng biết mình đã chết và cứ tiếp tục đi. Họ tiếp tục đi dưới Mặt trời như thiêu đốt. Họ ướt đẫm mồ hôi và khát không chịu nổi. Sau đó, họ nhìn thấy một cánh cổng đẹp đẽ dẫn đến một quảng trường chiếu sáng rực rỡ. Có một dòng suối trong vắt ở giữa quảng trường đó. Ông vội vã chạy đến và chào người giữ cửa: “Nơi đẹp đẽ này là nơi nào vậy?” “Thiên đàng”. Người gác cổng nói một cách thân thiện. “Thật là tốt quá. Chúng tôi đều đang rất khát nước. Chúng tôi có thể đi vào trong và uống một chút nước không?” “Ông có thể vào, nhưng con ngựa và con chó của ông thì không được. Chúng tôi không cho phép động vật vào trong”. “Ồ, thế thì quên chuyện đó đi vậy”. Người nông dân không đành bỏ lại con ngựa và con chó. Vì thế họ tiếp tục đi tìm nước uống. Sau khi đi khá lâu, ông tìm thấy một nơi có nguồn nước. Cũng lại có một người đang...

Nếu bạn làm rơi một chiêc giầy, hãy ném nốt chiếc còn lại đi !

Trên một chuyến tàu cao hỏa đang lăn bánh, một cụ già không cẩn thận đã làm rơi một hiếc giày vừa mua qua cửa sổ. Chứng kiến cảnh đó, những người xung quan đều cảm thấy tiếc nuối thay. Thế nhưng, ông cụ lập tức ném chiếc còn lại xuống đường. Hành động này khiến đám đông thốt lên vì ngạc nhiên. Thấy vậy, ông cụ mới cất lời giải thích: Chiếc giày này cho dù có đắt tiền đến đâu nhưng với tôi bây giờ, nó đã trở nên vô dụng. Tôi ném nốt chiếc giày còn lại xuống đường, nếu có ai đó nhặt được cả hai chiếc, biết đâu họ có thể dùng được. Bàn luận: Qua việc ném chiếc giầy còn lại  ông cụ đã đổi lại được sự thanh thản cho chính bản thân mình thay vì ngồi đó tiếc nuối, than vãn vì những thứ đã mất, mãi mãi chẳng bao giờ có thể tìm thấy. Hơn thế nữa đó là hành động đầy tính nhân văn, giàu tình người của ông cụ.Vào đúng thời điểm mình vừa mất đi thứ giá trị, ông cụ đã nghĩ cho người khác thay vì nghĩ đến bản thân. 

Người nông dân mua đất

Có một người nông dân muốn mua một miếng đất, nghe nói ở một địa phương nọ có người muốn bán đất, anh ta liền quyết định đến đó hỏi thăm một chút. Kết quả là người có miếng đất kia bảo với anh ta rằng: “Anh chỉ cần đưa trước cho tôi một nghìn lượng bạc, tôi cho anh thời gian là một ngày, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, anh có thể bước chân vòng quanh được bao nhiêu mét đất, thì số đất ấy sẽ là của anh, thế nhưng nếu như anh không thể kịp quay trở lại nơi xuất phát ban đầu, thì một tấc đất anh cũng không có”. Người nông dân kia thầm nghĩ: “Nếu như hôm nay mình vất vả một chút, bước đi nhiều một chút, chẳng phải là đi một vòng rất lớn thì số đất giành được cũng rất lớn sao? Vụ mua bán này xem ra thật là quá có lợi rồi!” Thế là anh ta ký kết hợp đồng với người sở hữu mảnh đất đó. Ngay khi mặt trời vừa mới ló ra từ chân trời xa, anh ta đã mau chóng bước đi thật nhanh về phía trước, đến trưa rồi mà bước chân của anh ta vẫn không chịu dừng lại chút nào, cứ một mực bước về ...

Không có ai là vô dụng

Có một chàng trai, không thi vào đại học, cha mẹ đã tìm một người vợ cưới về cho anh. Sau khi kết hôn, anh dạy học tại một trường tiểu học trong làng. Vì không có kinh nghiệm, nên chưa đầy một tuần anh đã bị học sinh tẩy chay, khiến anh bị sa thải. Trở về nhà, người vợ khẽ khàng lau nước mắt cho anh, an ủi nói: ‘Những việc không vừa ý mình thì có đầy ra đó, có người trút ra được, cũng có người trút không được, anh không cần phải thương tâm như vậy, cũng sẽ có nhiều việc thích hợp hơn đang chờ anh kia mà’. Về sau, anh ra ngoài làm công cho người ta, lại bị ông chủ đuổi về nhà vì anh làm việc quá chậm. Lúc đó, vợ nói với anh: ‘Động tác luôn có nhanh có chậm, người ta đã làm việc nhiều năm như vậy, còn anh thì chỉ là học sinh đọc sách, sao có thể nhanh như họ được?’. Anh lại trải qua rất nhiều công việc, nhưng cũng vẫn thế, phần lớn là bỏ dở nửa chừng. Thế nhưng, mỗi lần anh chán nản thất vọng trở về, người vợ lại luôn luôn an ủi anh, chưa bao giờ than trách một câu. Lúc hơ...

Bạn có thật lòng hợp tác?

Lừa và Dê đi dạo trong công viên, Lừa phát hiện phía trên của bức tường có nhiều cỏ xanh. Lừa liền vắt óc suy nghĩ làm sao để trèo lên đến đó. Bỗng Lừa phát hiện bên cạnh có một cái thang, nhưng Lừa lại sợ sau khi đưa thang đến, Dê hỗ trợ mình giữ cái thang thì cỏ xanh cũng phải chia cho Dê ăn. Thế là Lừa chỉ kêu lên vài tiếng rồi bỏ đi. Trong cuộc sống và công việc, chúng ta cần phải có sự hợp tác, thậm chí cần hợp tác với những người ở các lĩnh vực khác. Con lừa không ăn được cỏ xanh, không phải là nó không có trí tuệ, cũng không phải là nó không hiểu được tầm quan trọng của hợp tác, mà là nó không dụng tâm để hợp tác. Ở trong công ty, nếu muốn “đơn đả độc đấu” là điều không thể, cá nhân dẫu tài trí đến đâu, nhưng lực lượng rốt cuộc vẫn có hạn. Muốn làm nên chuyện, nhất định cần có người hợp tác, thậm chí là những đồng sự khác ngành. Thoát khỏi tư duy con lừa, trở thành thiên lý mã, đó là điều mà hầu hết những người cầu tiến bộ đều mong muốn hướng đến, nhưng mà cần phải th...

Bạn phải chăng chỉ cày cấy mà không thu hoạch?

Lão Hổ đi xuống núi thị sát, thấy rằng các loài động vật khác đều chơi đùa, duy chỉ có lừa là đang kéo cối xay. Lão Hổ lập tức khen ngợi không dứt:  “Có công nhân chăm chỉ như vậy, là chuyện may mắn cho vương quốc động vật của chúng ta”. Thư ký Hồ Ly nói với lão Hổ:  “Ông chủ, đúng là anh Lừa rất chăm chỉ, nhưng mà trong cối xay đã không còn thứ gì rồi, vậy mà anh ta vẫn cứ kéo, đây không phải là biểu hiện của giả dối hay sao?”. Lão Hổ nhìn lại thì quả đúng là như thế, nên không khỏi lắc đầu thở dài. Điều ông chủ coi trọng chính là, bạn có hoàn thành tốt công tác hay không. Con lừa siêng năng là không thể nghi ngờ, dù không có công lao cũng có khổ lao, tuy nhiên lại khiến người ta phải chỉ trích, khiến cho người không khỏi thở dài. Ở công ty, đừng chỉ muốn  “chỉ có cày cấy, không có thu hoạch” , bạn bận rộn hay không không phải là điều trọng yếu, ông chủ của bạn coi trọng chính là, bạn đã không hoàn thành công việc của mình. Bận rộn ngày đêm gá...

Kéo cối xay hay là hát?

Các loài động vật muốn cử hành một hội nghị lớn, thư ký Hồ Ly nói với Lừa rằng:  “Anh giọng cao, anh hãy đảm nhận tiết mục hát đơn ca nhé”. Lừa nói:  “Tôi không đi, tôi hát khó nghe lắm”. Hồ Ly lại nói:  “Vậy anh làm người dẫn chương trình nhé”. Lừa nói:  “Tôi không đi, ngoại hình của tôi xấu lắm”. Hồ Ly hỏi:  “Vậy anh biết làm gì nào?” Lừa trả lời:  “Tôi chỉ biết kéo cối xay”. Hồ Ly đáp:  “Tốt, vậy anh cứ ở đó mà kéo cối xay đi”. Bạn không thể giống như con lừa chỉ biết kéo cối xay. Hồ Ly cử lừa đi hát hay dẫn chương trình là đã nhìn trúng được điểm mạnh của nó, nhưng con lừa lại ôm giữ cách nghĩ của mình mà không chịu làm, chỉ muốn làm tốt vai trò kéo cối xay, và tìm lý do thoái thác cơ hội.

Chồng ngoại tình thì vợ phải làm sao ?

Một cô gái có nhiều tâm sự tới gặp 1 vị Hoà Thượng xin thỉnh giáo Cô gái: Buổi tối chồng con không về nhà, con phải làm sao? Hòa thượng: Con không cần quan tâm, cũng không cần hỏi. Anh ta đã là người trưởng thành, có thể tự khống chế hành vi của bản thân. Chỉ cần anh ta không lái xe khi uống rượu say, thì ta tin tưởng rằng anh ta sẽ có nơi tá túc yên ấm. Cô gái: Nếu như anh ta ở cùng với người khác thì con phải làm sao? Hòa thượng: Vẫn là câu ta nói với con đó, con không cần quan tâm, cũng không cần hỏi. Cô gái: Nhưng việc đó sẽ làm tổn thương đến con, con sẽ cảm thấy rất đau khổ và tức giận. Hòa thượng: Con tức giận hay đau khổ đều là sai. Bởi vì con xem chồng con như một thứ sở hữu của riêng mình, không cho phép chia sẻ với người khác, nên con mới đau khổ. Vì con chưa đủ tốt hoặc anh ta nhất thời mất đi lý trí nên anh ta mới đi tìm người khác và lạnh nhạt với con, điều đó đã khiến con tức giận. Cô gái: Vậy con phải làm thế nào? Hòa thượng: Vẫn là câu ta nói v...