Skip to main content

Posts

Showing posts from August, 2017

Thượng Đế tạo ra loài người thế nào?

Ngày đầu tiên Thượng Đế tạo ra loài chó, Ngài bảo với nó : Hãy ngồi trước cửa nhà và sủa vào mặt bất cứ ai bước vào và bước ra. Ta sẽ cho ngươi 20 năm sống. Chó  nói : Những 20 năm làm cái công việc sủa chán òm đó sao, xin Người cho con 10 năm thôi, còn 10 năm con tặng lại cho Người. Thượng Đế đồng ý. Ngày thứ hai Ngài tạo ra loài khỉ, Ngài bảo: Hãy dùng trò khỉ của ngươi để mua vui, làm trò cười cho thiên hạ. Ta sẽ cho ngươi 20 năm sống. Khỉ nhún vai: Làm trò hề đến 20 năm ư, xin thôi, con trả lại cho Người 10 năm, con chỉ nhận 10 năm sống là quá đủ. Thượng Đế hài lòng. Ngày thứ ba Ngài tạo ra loài bò. Ngài bảo : Ngươi sẽ ra đồng cày với người nông dân, chịu đựng mưa nắng, sinh ra đàn bê, sữa của ngươi sẽ để nuôi bê và nuôi cả con người. Ta sẽ cho ngươi 60 năm sống. Bò buồn bã: Cuộc sống khổ sở thế mà Người bắt con chịu đựng đến 60 năm ư, thôi con chỉ nhận 20 năm, còn lại 40 năm con tặng lại cho Người. Ngày thứ tư Thương Đế tạo ra con người, Ngài bảo : Này, ngươi có quyền ăn, n...

Người thợ xây

Người thợ xây nọ đã làm việc rất chuyên cần và hữu hiệu trong nhiều năm cho một hãng thầu xây dựng. Một ngày kia, ông ngỏ ý với hãng muốn xin nghỉ  việc về hưu để vui thú với gia đình. Hãng thầu rất tiếc khi thiếu đi một người thợ giỏi đã tận tụy nhiều năm. Hãng đề nghị ông cố gắng ở lại giúp hãng xây một căn nhà trước khi thôi việc. Ông ta nhận lời. Vì biết mình sẽ giải nghệ, cùng với sự miễn cưỡng, ông ta làm việc một cách tắc trách qua quít, xây dựng căn nhà với những vật liệu tầm thường, kém chọn lọc, miễn có một bề ngoài đẹp đẽ mà thôi. Mấy tháng sau, căn nhà đã hoàn thành. Người chủ hãng mời ông đến, trao cho ông chiếc chìa khóa của ngôi nhà và nói: “Ông đã gắn bó và làm việc rất tận tụy với hãng trong nhiều năm, để tưởng thưởng về sự đóng góp của ông cho sự thịnh vượng của hãng, chúng tôi xin tặng ông ngôi nhà vừa xây xong!” Thật là bàng hoàng! Nếu người thợ biết mình sẽ xây cất căn nhà cho chính mình thì hẳn ông ta đã làm việc cẩn thận hơn và chọn lựa những vật ...

Hòa thượng Cõng phụ nữ qua sông có phạm giới?

Có một vị hòa thượng già dẫn theo một tiểu hòa thượng đi thỉnh kinh. Trên đường đi, họ gặp một con sông. Cũng chính tại đó, họ gặp một phụ nữ rất muốn sang sông nhưng không dám lội xuống nước. Không chút đắn đo, lão hòa thượng liền chủ động cõng người phụ nữ đó và đặt cô ta xuống sau khi đã đến bờ bên kia rồi tiếp tục cùng tiểu hòa thượng lên đường. Trên đường đi, tiểu hòa thượng cứ mãi lăn tăn, lẩm nhẩm trong đầu một câu hỏi: "Sư phụ làm sao vậy? Sao người lại dám cõng một phụ nữ qua sông?" Vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng, không thể nhẫn nại thêm được nữa, tiểu hòa thượng mới hỏi: "Sư phụ, người phạm giới rồi, tại sao người lại cõng phụ nữ?" Hòa thượng già thủng thẳng đáp: "Ta đã đặt cô ta xuống từ lâu rồi, còn con, đã đi một đoạn đường dài như vậy, con vẫn chưa bỏ được cô ta ra khỏi đầu sao?"

Thành công không là giúp người khác trưởng thành

15 năm trước, tôi đến thành phố đó công tác, bàn chuyện làm ăn. Tôi nhớ mình đã đến trung tâm thương mại mua một ít đồ tặng đồng nghiệp. Thông thường, khi đi dạo phố, tôi thích đem theo một ít tiền xu bởi gần các trung tâm thương mại đôi khi có người ăn xin, cho họ một hai đồng sẽ giúp chính bản thân tôi thấy nhẹ nhõm, thư thái. Hôm đó cũng vậy, trong túi tôi cũng có một ít tiền xu. Không chần chừ, tôi đã đưa hơn chục đồng cho một nhóm trẻ ăn xin. Khi đó, tôi nhìn thấy một bé gái đang giơ cao một tấm biển nhìn tôi. Rõ ràng, cô bé muốn thu hút sự chú ý của tôi. Tôi tiến lại gần, đoán cô bé khoảng 13-14 tuổi, quần áo đã rất cũ nhưng vẫn sạch sẽ, tóc được chải gọn gàng. Không giống như những cô cậu bé khác cầm chiếc bát sứ giơ về phía người khác, trên tấm biển cô bé cầm có vẽ một bé gái đang đánh giầy và dòng chữ: "Cháu muốn có một cái hộp đánh giày". Khi đó, tôi không vội cho lắm nên quyết định đứng lại một lát, hỏi cô bé cần bao nhiêu tiền. Cô bé đáp: "135 ...

Biết đủ liều thuốc duy nhất của hạnh phúc

Có một thanh niên trẻ sống bên bờ biển. Một hôm, anh nhặt được một chiếc thuyền thủng lỗ chỗ đã bị người ta vứt bỏ. Đem về nhà sửa, vá rất công phu, cuối cùng, thành quả cũng xuất hiện, chiếc thuyền có thể đưa anh ta ra biển. Mỗi ngày, người thanh niên trẻ đều hứng khởi vừa hát vừa đi thuyền ra biển. Cho dù có hôm chẳng đánh bắt được gì, anh vẫn vui vẻ xuống thuyền, nằm dài trên bãi cát tắm nắng, vẫn luôn miệng ca hát, cảm giác thật thoải mái và dễ chịu. Có một người buôn cá sống trong căn biệt thự lớn bên bờ biển, ngày nào cũng đi sớm về khuya, lúc nào cũng bận rộn tính toán hôm nay lãi được bao nhiêu, lỗ mất bao nhiêu, mặt mũi lúc nào cũng cau có nhàu nhĩ. Ngày nào người này cũng nhìn biển nhìn trời, lo lắng giá cá lên xuống, hầu như chẳng lúc nào được vui. Vợ của người bán cá nghe thấy tiếng hát của thanh nhiên trẻ, rất ngưỡng mộ anh, thầm nghĩ bụng sao anh ta có thể vui vẻ đến thế! Người đánh cá ngày ngày nhìn thấy người ngư dân sáng ra biển đánh cá, rồi lại vừa há...

Nhân phẩm là thực lực mạnh nhất

Một thanh niên nọ đi phỏng vấn xin việc, đột nhiên một người cao tuổi ăn mặc đơn giản tiến lên phía trước nói: "Tôi tìm được cậu rồi, thật cảm ơn cậu quá! Lần trước trong công viên, chính là cậu, là cậu đã cứu con gái tôi bị ngã xuống hồ nước lên." "Bác à, chắc bác nhận nhầm người rồi! Không phải cháu đã cứu con gái bác đâu ạ!" Người thanh niên thành thật đáp. "Là cậu, chính là cậu, tôi không thể nhầm được!" – người đàn ông lớn tuổi khẳng định lại một lần nữa. Trước tình huống đó, người thanh niên đó cũng chẳng biết làm sao, chỉ một mực phủ nhận không phải mình đã cứu cô gái đó. "Không phải cháu đâu bác ạ. Công viên bác nói đến cháu còn chưa đến bao giờ!" Nghe câu nói đó, người đàn ông cao tuổi buông tay, vẻ mặt đầy thất vọng: "Lẽ nào tôi nhận nhầm người?" Về sau, chàng trai trẻ đó nhận được giấy thông báo trúng tuyển. Một hôm, anh lại gặp người đàn ông kia. Anh liền tiến lại chào và hỏi thăm: "Bác đã tìm thấy ân nhâ...

Khi vướng vào lòng tham, dù chết đến nơi vẫn thèm khát chút mật ngọt

Vào một ngày cuối thu, trời se lạnh, lá khô rơi đầy, có một lữ khách vội vã trở về nhà. Bất chợt, nhận thấy những vật màu trắng rải rác trên đường, nhìn kỹ thì đó là xương người. Một cảm giác rờn rợn dâng lên: "Vì sao lại có xương người ở chốn này?", anh ta tiếp tục rảo bước. Và đột nhiên một con hổ lớn xuất hiện, gầm vang. Lữ khách sững sờ, đứng như chôn chân tại chỗ, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu: "Hoá ra đống xương vừa nãy là của những người xấu số bị con hổ này ăn thịt". Rồi anh ta cắm đầu chạy thục mạng, quên cả đường và thấy mình đứng trước một vực sâu với vách đá dựng đứng. Dưới vực là biển cuộn sóng dữ dội, đằng sau là con hổ đang phóng tới. Tiến thoái lưỡng nan, lữ khách vội leo lên và bám chặt vào một cây thông mọc trơ trọi trên vách đá. Nhưng con hổ cũng vươn móng vuốt định trèo lên cây thông. Anh ta chợt nghĩ thế là hết thì nhìn thấy trước mắt một sợi dây mây quấn quanh cây thông nên vội vàng lần theo sợi dây mây tụt xuống. Tới giữa chừng,...

Ngựa hoang và lợn rừng

Lợn rừng và ngựa cùng nhau gặm cỏ trên cánh đồng, ấy thế nhưng lợn rừng xấu tính, chốc chốc lại quậy phá, không giẫm nát cả đám cỏ thì quay sang đạp nước bắn tung tóe.  Trước cách hành xử thô thiển của lợn rừng, ngựa vô cùng giận dữ, trong lòng nuôi ý định trả thù. Suy nghĩ đó cứ đeo bám ngựa mãi và rồi nó quyết định tìm thợ săn giúp đỡ.  Người thợ săn nghe xong, thủng thẳng đáp, trừ khi ngựa đeo dây cương và để cho bác ta cưỡi, bác ta mới nhận lời.  Vì rắp tâm muốn báo thù nên ngựa không ngần ngại đáp ứng yêu cầu của người thợ săn. Thế nhưng sau khi đã hạ gục lợn rừng, ngựa cũng đã bị người thợ săn dắt thẳng về nhà, buộc vào chuồng. Kể từ đó, ngựa hoàn toàn mất đi sự tự do vốn có của mình.  Lời bình: Nếu không thể bao dung, nhẫn nhịn người khác, bạn sẽ mang bất hạnh đến cho chính bản thân mình.

Khổng Tử và cuộc gặp gỡ định mệnh với Lão Tử

Vào một ngày trong năm 538 trước công nguyên, Khổng Tử nói với đệ tử là Nam Công Kính Thúc rằng mình muốn đi bái kiến Lão Tử. Hiển nhiên, đề nghị này của Khổng Tử được Nam Công Kính Thúc đồng ý, đồng thời lập tức báo lên quốc vương của nước Lỗ. Vua Lỗ cho phép ông đi, đồng thười bố trí cho ông một xe, 2 ngựa kéo và đoàn người tháp tùng, Nam Công Kính Thúc cũng đi cùng Khổng Tử chuyến này. Thấy Khổng Tử vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm mình, Lão Tử vô cùng phấn khởi. Ông hỏi Khổng Tử rằng: "Ông đã đắc Đạo rồi chứ?" Khổng Tử trả lời: "Tôi đã cầu suốt 27 năm nay nhưng vẫn chưa đắc Đạo." Lão Tử nói: "Nếu như Đạo là một thứ gì đó có hữu hình và có thể mang dâng cho người khác, vậy thì người ta đã tranh nhau lấy đem dâng lên vua. Nếu như Đạo là thứ có thểm đem đi tặng cho người khác, người ta đã đem nó tặng cho người thân. Nếu như Đạo có thể giảng giải rõ ràng, người ta sẽ đem nó giảng giải cho anh em của họ. Nếu như Đạo có thể truyền thụ cho người khác...

Sự nguy hại của những thói quen xấu

Một người đàn ông giàu có thỉnh mời một vị học giả lớn tuổi giúp đỡ đứa con trai của mình có thể buông bỏ đi những thói hư tật xấu. Học giả đã dẫn cậu bé đi dạo quanh khu vườn. Đột nhiên, ông dừng lại và yêu cầu cậu bé nhổ một cây nhỏ trong khu vườn đó. Cậu bé chỉ cần dùng 2 ngón tay là đã có thể nhổ được cái cây một cách dễ dàng. Ông lão lại nói cậu ta nhổ một cái cây lớn hơn một chút. Cậu bé kéo mạnh và cái cây đã bị nhổ lên khỏi mặt đất. “Bây giờ hãy nhổ cái đó đi”, ông lão chỉ vào một bụi cây. Lần này, cậu bé phải sử dụng hết sức mới có thể nhổ bụi cây lên được. “Bây giờ hãy nhổ cây này”, ông lão vừa nói vừa chỉ tay vào một cây ổi. Cậu bé nắm lấy thân cây và cố gắng nhổ lên, nhưng nó vẫn không nhúc nhích. “Không thể nào nhổ được!”, cậu bé vừa nói vừa thở hổn hển. Vị học giả nói: “Có thể nói thói quen xấu cũng giống như cái cây này, khi những cái rễ đã ăn sâu vào đất thì khó mà nhổ nó lên được. Tuy nhiên nhổ một cái cây mới chỉ đâm rễ vào đất lại đơn giả...

Bệnh hiểm nghèo của người giàu và 3 thang thuốc cứu chữa !

Có một vị phú ông giàu có mặc dù tuổi chưa cao nhưng lại mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo. Ông cảm nhận được rằng bản thân mình không còn ở lại nhân gian được bao lâu nữa nên trong lòng vô cùng thống khổ, sợ hãi. Một thời gian sau, ông tìm đến một vị sư già cao tuổi sống ẩn cư trên một ngôi chùa cổ. Vị sư già sau khi nghe phú ông giãi bày, liền nói: “Bệnh này của thí chủ, ngoại trừ một phương pháp này ra thì không thuốc nào có thể chữa trị được. Ta sẽ cho thí chủ ba phong thư, bên trong là ba thang thuốc. Thí chủ về nhà mở từng thang thuốc ra và làm theo, làm xong thang thứ nhất thì mở tiếp thang thứ hai và làm theo lời chỉ dẫn trong đó”. Phú ông giàu có vui vẻ cảm tạ vị sư già rồi ra về. Về đến nhà, phú ông liền mở phong thư đựng thang thuốc thứ nhất ra. Ông thực sự bất ngờ, bởi bên trong chỉ vẻn vẹn là một dòng chữ: “Thí chủ hãy đến bờ biển trong 21 ngày và mỗi ngày nằm trên bãi cát đó 30 phút!” Phú ông đọc xong, trong lòng nửa tin nửa...

Phụ nữ thực sự muốn điều gì nhất?

Đức vua Arthur khi còn trẻ từng bị nước láng giềng mai phục và bắt giữ làm tù binh. Vị vua của nước láng giềng vô cùng nể phục và ngưỡng mộ trước tinh thần lạc quan và sức trẻ của Arthur, vì vậy, mà ông ta hứa sẽ để vua Arthur được bảo toàn mạng sống với điều kiện trả lời được câu hỏi hóc búa mà ông ta đưa ra. Vua Arthur được trả tự do trong thời hạn một năm để suy nghĩ câu hỏi này. Nếu như sau một năm mà Arthur vẫn không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng thì ngài sẽ bị hành hình. Câu hỏi đặt ra là: Phụ nữ thực sự mong muốn điều gì nhất? Câu hỏi này đã gây khó khăn cho ngay cả những nhà thông thái bậc nhất, huống chi là một người trẻ tuổi như vua Arthur. Đối với ngài, dường như đây là một câu hỏi không có lời giải đáp, nhưng dẫu sao điều đó vẫn còn tốt hơn nhiều so với cái chết. Arthur đành tiếp nhận câu hỏi và hẹn ngày cuối cùng của kỳ hạn 1 năm sẽ đưa ra câu trả lời. Arthur trở về vương quốc và trưng cầu đáp án từ công chúa, kỹ nữ, trí giả, cho đến cả thằng hề cun...

72 phép thần thông của Tôn Ngộ Không là những phép thuật nào?

Khi đến vấn an Bồ Đề Tổ Sư để học Đạo, Ngộ Không đã được sư phụ chọn làm đệ tử chân truyền, dạy cho các bí thuật, phép biến hoá. Truyện kể về cuộc đối thoại giữa hai người như sau: Tổ sư nói: “Đạo tiên có ba mươi sáu phép Thiên Cang, bảy mươi hai phép Địa Sát. Nhà người muốn luyện phép nào?” Ngộ Không thưa: “Con xin gắng công học bảy mươi hai phép Địa Sát để được rộng bề tiện dụng”. Tổ Sư liền gọi Ngộ Không đến gần tai nói nhỏ một hồi…  Sau nhiều năm cố gắng, luyện tập cần mẫn, Ngộ Không cuối cùng cũng học xong 72 phép biến hóa. Nhưng mà 72 phép biến hóa này không phải là biến hóa thành 72 hình dạng khác nhau. Vậy, “bát cửu huyền công” tiếng tăm lẫy lừng này rốt cuộc gồm những gì? Thông U: Là phép giúp con người ta có thể đi qua lại địa ngục một cách tự nhiên. Mọi người đều biết xuống địa ngục không phải là việc khó nhưng muốn trở về lại là việc không dễ. Chính nhờ phép Thông U này mà sau khi làm loạn Địa Phủ, Tôn Ngộ Không có thể trở lại dương gian một cách d...

Socrates và bà vợ đanh đá

Tương truyền, vợ của Socrates là người đàn bà đanh đá và rất dễ nổi giận. Một lần, có người hỏi Socrates tại sao ông lại lấy người đàn bà như vậy, ông trả lời một cách dí dỏm rằng: “Người am hiểu thuật cưỡi ngựa luôn muốn chọn con ngựa cứng đầu mà cưỡi. Sau khi cưỡi quen con ngựa cứng đầu đó rồi thì việc kiểm soát những con ngựa khác không còn là vấn đề nữa. Nếu như tôi có thể nhẫn chịu được bà ấy thì không còn sợ thiên hạ có người không thể ở cùng được nữa”. Một lần nọ, Socrates đang cùng các môn sinh thảo luận về triết lý, lúc đó tiếng tranh luận qua lại khá lớn làm vợ ông nổi giận. Vợ ông đùng đùng đi vào phòng mắng chửi Socrates một chập, thấy vẫn chưa nguôi giận, liền xách thùng nước tạt thẳng vào người ông ngay trước mặt mọi người. Đám học trò lúng túng không biết nói sao cho phải, sợ rằng trong nhà sẽ xảy ra một trận ẩu đả. Nào ngờ Socrates sờ vào quần áo ướt nhẹp khắp người, hài hước nói rằng: “Thầy biết sau khi tiếng sấm vang lên, trời sẽ đổ cơn mưa lớn”, khiến c...

Ba câu hỏi quan trọng của nhà vua

Có một vị vua nọ gặp nhiều khó khăn trong việc quản lý triều đình. Một hôm vua nghĩ rằng, giá mà trả lời được ba câu hỏi quan trọng nhất này thì công việc sẽ dễ dàng hơn biết mấy, và mình có thể tránh được thất bại không đáng có. Ba câu hỏi quan trọng ấy lần lượt là: 1. Chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời là gì? 2. Người quan trọng nhất trong cuộc đời là ai? 3. Thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời là lúc nào? Sau nhiều đêm suy nghĩ, vua quyết định đi bái kiến một vị ẩn sĩ sống trên núi. Nghe nói vị ẩn sĩ đó là một trí giả nổi tiếng. Nhà vua mong rằng có thể tìm được vị ẩn sĩ hỏi ông ta ba câu hỏi đó. Nhà vua biết ẩn sĩ đó trước nay chưa hề xuống núi, hơn nữa chỉ thích gặp người nghèo, không có bất kỳ giao thiệp nào với những kẻ quyền quý. Thế là, nhà vua bèn cải trang thành thường dân, lệnh cho tùy tùng đợi ở dưới chân núi, còn ông thì một mình lên núi tìm vị ẩn sĩ. Khi đến nơi, nhà vua thấy vị một ông lão tuổi tác đã cao đang cuốc đất ở vườn rau trước gi...