Skip to main content

Posts

Showing posts from September, 2018

Thí nghiệm thứ 808

Có một nhà khoa học đã làm 808 lần thí nghiệm, cuối cùng phát minh ra một loại thuốc thần kỳ. Vì phát minh ra loại thuốc này mà ông được vinh dự nhận giải Nobel. Phóng viên hỏi ông: “Trong 808 lần thí nghiệm, lần thí nghiệm nào khiến ông cảm thấy đau khổ nhất?” – Tất nhiên là lần thứ 807 – Nhà khoa học trả lời. – Vậy lần thí nghiệm nào khiến ông cảm thấy vui vẻ nhất? – Phóng viên hỏi tiếp. – Đương nhiên là lần 808, lần đã thành công đó. – Nhà khoa học mỉm cười trả lời. – Xin ông hãy nói cho mọi người biết, trong khi sáng tạo ra phát minh này, điều ông thể hội sâu sắc nhất là gì? – Phóng viên lại hỏi tiếp. – Sự thực chứng minh – Nhà khoa học nhớ lại ký ức sâu xa – Trong thí nghiệm khoa học, khi tôi đau khổ nhất, chính là lúc đã gần với vui sướng nhất. Đây chính là thể hội sâu sắc nhất của tôi”. Lời phát biểu của nhà khoa học đã được khán giả vỗ tay hoan hô nhiệt liệt mãi không dứt. Khi khó khăn nhất chính là khi chúng ta đã gần với thành công nhất, vì thành công luôn ...

Hạt giống Thần Kỳ

Có hai người trẻ tuổi đi gặp một cụ già nhờ cụ trợ giúp. Họ đều hỏi một câu như nhau: “Con có rất nhiều ước mơ và hoài bão, nhưng chân tay vụng về, chẳng biết khi nào mới thực hiện được”. Cụ già chỉ đưa cho mỗi người một hạt giống, dặn dò cẩn thận rằng: “Đây là hạt giống Thần Kỳ, ai có thể giữ được nó cho tốt thì có thể thực hiện được ước mơ của mình”. Mấy năm sau, cụ già gặp lại hai người trẻ tuổi này, nhân tiện hỏi về tình hình hạt giống. Người thứ nhất cẩn thận lấy hộp gấm ra, nhẹ nhàng vén tấm gấm bên trong, nói với cụ già: “Con cất giữ hạt giống ở trong hộp này, từng giờ từng phút cất giữ thật tốt”. Cụ già chỉ gật gật đầu. Tiếp đến là người thứ hai, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ướt hết lưng áo, chỉ tay về quả đồi rồi nói: “Cụ xem, con đem hạt giống Thần kỳ đó chôn xuống đất, tưới nước, bón phân, hiện nay cả quả đồi kia đều phủ đầy loài cây quả đó rồi, mỗi một cây đều kết đầy trái rồi”. Cụ già trìu mến thân thiết nói: “Các con à, hạt giống ta cho cũng chẳng có gì thần kỳ cả,...

Chim ưng tái sinh

Chim ưng là loài chim trường thọ nhất trên thế giới. Tuổi thọ của nó có thể lên đến 70 tuổi. Nhưng muốn sống trường thọ như thế, thì đến 40 tuổi, nó phải có một quyết định rất quan trọng nhưng lại vô cùng khó khăn. Khi chim ưng sống đến 40 tuổi, móng vuốt bắt đầu lão hóa, nó không thể vồ chộp con mồi có hiệu quả nữa. Mỏ nó trở nên vừa dài vừa cong, như sắp chạm vào diều. Đôi cánh nó trở nên nặng nề, vì lông mọc vừa dài lại vừa dày, khiến nó bay rất nhọc sức. Nó chỉ có 2 lựa chọn: Hoặc là đợi chết, hoặc là trải qua một quá trình biến đổi vô cùng thống khổ, ma luyện kéo dài 150 ngày. Nó phải nỗ lực bay lên đỉnh núi cao, rồi làm tổ trên vách núi hiểm trở. Nó dừng lại ở đó, không được bay nữa. Và nó phải dùng mỏ để mổ vào đá, cho đến khi cái mỏ hoàn toàn bị rụng rơi. Sau đó, nó phải tĩnh lặng đợi chờ cái mỏ mới sinh ra, rồi dùng cái mỏ mới sinh ra ấy mà nhổ từng cái móng vuốt. Sau khi móng vuốt mới mọc ra, nó lại phải dùng móng vuốt để nhổ từng sợi lông. Sau 5 tháng, bộ lông m...

Hai hòa thượng gánh nước

Có hai hòa thượng tu ở hai ngôi chùa ở hai quả núi gần nhau. Giữa hai quả núi có một dòng suối, hai hòa thường hàng ngày đều xuống suối gánh nước vào cùng một thời gian. Lâu ngày, họ trở thành đôi bạn thân. Cứ như thế, thời gian ngày ngày gặp nhau lúc gánh nước, bất giác đã 5 năm trôi qua. Bỗng nhiên có một ngày, hòa thượng ở ngọn núi bên trái không xuống suối gánh nước. Hòa thượng ở ngọn núi bên phải thầm nghĩ: “Ông ấy có lẽ ngủ quá giấc rồi”. Nào có hay, ngày hôm sau, vị hòa thượng ở núi bên trái vẫn không xuống suối gánh nước. Ngày thứ 3 cũng thế, rồi một tuần trôi qua vẫn vậy. Cứ thế đến một tháng, hòa thượng ở núi bên phải cuối cùng không chịu được nữa. Ông nghĩ ngợi: “Có lẽ bạn mình mắc bệnh rồi, mình phải đi thăm ông ấy mới được, xem có thể giúp gì được không”. Thế là ông leo lên ngọn núi bên trái đi thăm bạn. Đến khi lên đến ngôi chùa trên núi gặp bạn, ông vô cùng kinh ngạc. Vì bạn của ông đang luyện quyền thuật ở sân trước cửa chùa, chẳng giống người cả tháng khôn...

Cứ đeo kính thì tự khắc đọc được sách

Có một bác nhà quê dốt nát, thấy một ông cụ già hễ khi đọc sách, thì lại đeo kính vào mắt. Bác tưởng rằng đeo kính thì đọc được sách. Một hôm, bác ra tỉnh, vào ngay một cửa hiệu để mua kính. Bác giở một quyển sách ra, cầm trước mắt để thử kính. Bác thử luôn đến năm bảy thứ kính, mà thứ nào bác cũng chê rằng xấu, không thể xem được sách. Nhà hàng lấy làm lạ, hỏi rằng: “Vậy ông có biết đọc không đã?”. Người nhà quê gắt lên, trả lời rằng: “Ô hay! Nếu tôi mà biết đọc, thì hà tất tôi phải đến đây mua kính của bác”. Nhà hàng phì cười, bảo rằng: “Đây tôi không có thứ kính nào đọc được sách cả. Ông muốn xem được sách, xin hãy về học quốc ngữ cho thông đã”.

Cát và vàng

Một đoàn thương nhân cưỡi lạc đà đi trong sa mạc, đột nhiên đâu đó truyền lại một âm thanh thần bí: "Hãy lấy một nắm cát bỏ vào túi, sau này nó sẽ biến thành vàng".  Có người nghe xong không thèm tin, có người bán tín bán nghi, lấy một nắm cho vào túi. Có người thì lại vô cùng tin tưởng, cố gắng lấy càng nhiều cát càng tốt cho vào túi.  Bọn họ tiếp tục lên đường, những người không lấy cát đi rất nhẹ nhàng, còn những người mang cát theo ngược lại đi rất nặng nề. Nhiều ngày trôi qua, đoàn thương nhân đã ra khỏi sa mạc. Những người lấy cát vui mừng khôn siết khi mở túi ra là những đồng vàng sáng lấp lánh. Những hạt cát trong câu chuyện trên giống như trách nhiệm vậy, nó nhắc nhở chúng ta rằng cần phải biết nắm bắt cơ hội, dũng cảm nhận lấy trách nhiệm, có như vậy mới có thể biến những hạt cát tầm thường trên sa mạc trở thành vàng.   Những người không biết nắm bắt cơ hội, không sẵn sàng nhận trách nhiệm, mặc dù con đường của họ sẽ trở nên nhẹ nhàng nhưng thành qu...

Bạn đang dốc hết sức hay chỉ đơn giản là cố hết sức?

Một hôm, thợ săn dẫn chó săn đi cùng. Người thợ săn dùng một mũi tên bắn trúng chân sau của một chú thỏ, chú thỏ bị thương nhưng vẫn liều mạng chạy.  Chó săn nghe theo lệnh của chủ chạy đuổi theo chú thỏ. Có điều đuổi mãi, đuổi mãi, chú thỏ đã biến mất rồi, chú chó săn đành hậm hực quay về bên chủ.  Lúc này thợ săn bắt đầu mắng chú chó: "Mày thật vô dụng, có một chú thỏ bị thương thôi cũng không bắt được!". Chú chó nghe xong không phục đáp lại: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi!" Lại nói đến chú thỏ bị thương, sau khi về đến động, cả đàn rất ngạc nhiên, xúm lại hỏi thỏ: "Con chó đó nhìn rất dữ! Cậu còn bị thương nữa, làm sao mà chạy thoát vậy?"  "Con chó đó chỉ đơn giản là đang cố hết sức còn tôi thì lại dốc hết sức mình! Nó không bắt được tôi thì cùng lắm cũng chỉ ăn mắng, nhưng tôi mà chạy không thoát thì chỉ có nước mất mạng!" Con người vốn dĩ có rất nhiều tiềm năng, nhưng chúng ta lúc nào cũng viện cớ với bản thân hoặc với người khác...

Cái "tâm" của bạn đã ở đây chưa?

Có câu chuyện rằng, đêm động phòng hoa chúc, lúc chú rể đang vui vẻ gỡ khăn che mặt của cô dâu thì bỗng nhiên cô dâu che miệng cười, chỉ ngón tay về phía tường: "Nhìn kìa, nhìn kìa, con chuột đang ăn gạo nhà anh kìa." Buổi sáng ngày thứ hai, khi tân lang vẫn còn đang say giấc, tân nương tỉnh dậy, nhìn thấy con chuột vẫn đang ăn thóc, cô lặng lẽ nhìn con chuột với ánh mắt căm thù: "Con chuột đáng chết, ai cho mày ăn vụng".  Kèm theo đó là ném chiếc giày về phía con chuột. Người chồng nằm bên bị tiếng ném làm tỉnh giấc, tuy hơi kinh ngạc nhưng sau đó anh lại nở nụ cười. Từ câu chuyện có vẻ ít liên quan này, chỉ muốn hỏi các nhân viên mới vào làm, thậm chí là những người đã làm việc được 2,3 năm rằng:  năm đó vì sao bạn lại chọn công việc này?  Nếu đã chọn công việc này thì tại sao người ở đây rồi nhưng tâm thì vẫn chưa ở đây?  Thường thì những người mới đến họ dễ dàng phát hiện ra những vấn đề còn tồn tại công ty, bởi khi mới đến thì họ là người ngoài cuộ...