Skip to main content

Posts

Showing posts from December, 2022

Tướng chỉ cần đủ...

  Trong một lần, Lưu Bang hỏi Hàn Tín: "Ta cầm được bao nhiêu quân?" Hàn Tín nói: "10 vạn, ngài cầm được 10 vạn quân. Cũng không ít đâu”. - Vậy nhà ngươi cầm được bao nhiêu quân? - Tôi hả, tôi bao nhiêu cũng được, tôi càng nhiều quân càng tốt... Lúc này Lưu Bang mới n.ổi n.óng: "Vậy làm sao ta có thể quản được nhà ngươi chứ?" Hàn Tín vội xoa dịu: "Đại vương à, tôi là người cầm quân, quân càng nhiều càng tốt. Còn ngài là người cầm tướng, tướng càng nhiều càng tốt”. Tiếc thay cho Hàn Tín sau này khi thiên hạ thái bình lại bị quy cho tội ph.ả.n n.g.h.ịc.h và bị gi*t bởi người mà mình dốc l.ò.ng phụng sự. Chinh chiến ngang dọc, trăm trận trăm thắng, nhìn thấu thế sự... nhưng lại không nhìn thấu l.ò.ng người. "Quân càng nhiều càng tốt"... Đúng Nhưng "tướng càng nhiều càng tốt" thì... Sai. Tướng chỉ cần đủ, không cần đông... Đã là tướng thì không thể nhiều được... Nếu vậy há chẳng phải nhân tài như lá mua thu rụng dưới gốc sao? Nhất định là k...

THẦN ĐÈN

  Hai vợ chồng đang chơi gôn tại một sân gôn cực kỳ đắt tiền, chung quanh sân là những ngôi nhà cực kỳ sang trọng. Khi chơi đến lỗ thứ ba, chồng dặn dò vợ (một phụ nữ rất xinh đẹp): – "Em yêu, hãy thật cẩn thận nghe. Chỗ này gần những nhà giầu nhất. Nếu đánh mạnh quá, banh lỡ bay vào một cửa kính nhà nào đó, chúng ta cũng phải đền một số tiền lớn đấy " Người vợ đánh một cú hơi mạnh và tất nhiên trái banh bay thẳng vào cửa kính lớn nhất của một ngôi nhà sang trọng nhất. Người chồng tức giận, la rầy vợ. Sau đó hai người kéo đến gõ cửa ngôi nhà. Một giọng nói trả lời: – "Cửa mở, mời vào!" Người chồng mở cửa ra và nhìn thấy một cái chai cổ xưa bị bể ở góc nhà, các mảnh chai nằm đầy sàn phòng khách. Một người đàn ông ăn mặc sang trọng đang ngồi trên ghế bành hỏi: – "Chính các người đã làm bể cửa kính, phải không?" Vợ chồng răm rắp trả lời: – "Vâng, nhưng chúng tôi rất lấy làm tiếc...." – "Không sao. Thật ra các người đã giải thoát cho ta. Ta là v...

Trọc phú và bức tranh

Một ông trọc phú vô cùng tức giận vì biết bức tranh mà ông ta đã bỏ ra tận 2 triệu $ mà họa sĩ nổi tiếng X chỉ mất có 02 giờ vẽ. Cho rằng mình bị lừa, Ông bèn đâm đơn kiện ra tòa. Tại tòa án, Chánh án chất vấn Họa sĩ: " Ông khai thật đi, ông mất bao lâu để hoàn thành bức tranh này". Họa sĩ bình tĩnh trả lời: "Cả cuộc đời tôi cộng thêm 02 giờ nữa". Đúng vậy nếu là họa sĩ khác có thể mất cả đời cũng không thể có được một tác phẩm như vậy. Đó là sản phẩm có thương hiệu. Cùng là tấm vải may nên chiếc áo mà công của chiếc này lớn gấp bội phần chiếc kia mà khách hàng vẫn nườm nượp xếp hàng đăng ký. Là vì đâu? Là vì họ mua chiếc áo đó kèm thương hiệu của nhà may đó. Thương hiệu là gì? Là sự đảm bảo khi khách hàng mua sản phẩm dưới thương hiệu đó là họ đã mua kèm rất nhiều tiện ích khác hoặc/và sự đảm bảo kèm theo. Vậy đó thương hiệu chính là sự tín chấp của hiệu, của hãng bán kèm sản phẩm đôi khi khách hàng có thể dùng đến hoặc chẳng bao giờ dùng đến nhưng họ biết họ đã sở...

CÓ MỘT NGƯỜI TÊN V. HUY

  Hắn tên là V. Huy, thật ra tên đầy đủ của hắn là Nguyễn Phúc Vĩnh Huy, vốn là con cháu giòng họ vua chúa triều Nguyễn. Bố hắn là giáo sư tiến sĩ, từng chữa bệnh cho ông Hồ. Ông nội hắn là Thượng thư bộ Lại trong triều vua gì đó của nhà Nguyễn. Mẹ hắn cũng là giáo sư nhưng hình như bên ngành Luật, tốt nghiệp từ bên Tây, nghe lời ông Hồ về nước tham gia đánh giặc. Lí lịch của hắn quá ư là đẹp, vừa quí tộc vừa cộng sản, không chê vào đâu được. Hắn tốt nghiệp Tiến sĩ ngành ngoại giao ở Liên Xô, cũng nghe nói là bằng đỏ đàng hoàng, và chắc chắn là bằng thật. Thế mà hắn lại xổ toẹt cái lí lịch đó, đái lên cái truyền thống đẹp như mơ đó. Hắn không bao giờ chịu thổ lộ cái tên trong khai sinh cho bất kì ai, và luôn luôn tự xưng tên tôi là V. Huy, cắt đứt mọi liên hệ với cái gia đình danh giá. Cũng chẳng biết tại sao. Và mọi người cũng không rảnh thì giờ để điều tra chuyện đó. Tôi gặp hắn lần đầu trong quán cà phê. Quen qua quen lại mà thành thân gần tám năm nay. Hắn là một thằng có cá tín...

NGƯỜI TÀI XẾ THÔNG MINH CỦA EINSTEIN

Nhà vật lý nổi tiếng Einstein thông minh ra sao thì đã có quá nhiều câu chuyện nói về nó, nhưng có lẽ nhiều người chưa biết một giai thoại thú vị liên quan đến tài xế riêng của ông. Khi Thuyết Tương Đối của Einstein trở nên nổi tiếng, ông được mời đến diễn thuyết về lý thuyết này. Einstein thường đi bằng ô-tô, và dù đi đâu thì ông cũng đi cùng với tài xế riêng của mình. Trong mỗi buổi diễn thuyết, tài xế của Einstein thường ngồi ở hàng cuối. Một hôm, Einstein đang trên đường đi tới một buổi diễn thuyết thì đột nhiên tài xế của ông cất lời, “Thưa ngài, Thuyết Tương Đối của ngài đơn giản đến mức đến tôi cũng diễn thuyết được. Tôi đã nghe nó nhiều đến mức nhớ được từng lời mà ngài nói về nó.” Thay vì cảm thấy bực mình, Einstein lại coi đó là một lời khen, vì ông rất vui khi được biết rằng, thậm chí tài xế của ông, người không có chút hiểu biết gì về khoa học mà còn hiểu được lý thuyết của mình. Vào thời đó, các công nghệ truyền thông chưa phát triển như bây giờ, và thậm chí nhiều người cò...

HỌC SINH CÁ BIỆT

  Tôi là một học sinh… không dạy nổi. Tất cả các thầy cô giáo đã dạy tôi đều nhận xét như vậy với ba mẹ tôi. Chưa có lớp học nào chịu thu nhận tôi quá một tháng. Mẹ tôi khóc. Bố thở dài: thằng này vậy là coi như xong... Chuyển qua trường mới. Nhìn sơ qua học bạ, thầy hiệu trưởng đã muốn đuổi tôi đi nhưng nể tiếng ngoại tôi là giám đốc ty giáo dục cũ, thầy đành nhận. “Tôi sẽ xếp em vào lớp thầy Tiến”. Thầy dạy lớp tập hợp toàn học sinh cá biệt của trường. Ngày đầu tiên vào lớp, bố đích thân dẫn tôi đến “trao tận tay thầy”. Tôi lén quan sát “đối thủ” của mình. Thầy gầy gò, mang cặp kính gọng đen nặng trịch, mắt nhướng lên nhìn sát mặt tôi “A, con trai, để xem thầy làm được gì cho con không, khá đây”. Thầy xếp tôi ngồi với một con nhóc tóc tém mặt mũi lanh lẹ. Nó khẽ hích vào vai tôi giành chỗ ngồi rộng hơn. Tôi đành chịu vậy, chưa bao giờ tôi đánh con gái cả. Thầy thắng tôi 1-0 rồi. “Thầy biết tại sao em dây mực vào áo bạn”, thầy nói với tôi khi Tú còm mếu máo mách chuyện. Sao ông ấy...