Skip to main content

Posts

Showing posts from July, 2024

Giá trị của tâm trạng

  Khi vợ nấu cơm bị nhão . Chồng nói : - Nhão chút cũng tốt , bao tử đỡ vất vả . Mấy ngày nay bao tử không tốt . Khi vọ nấu món ăn chưa chín. Chồng nói: - Món ăn này không thể chín quá , chín quá không ngon đâu . Khi vợ mua áo cho chồng hơi chật. Chồng nói : - Đẹp mà , hiện ra mình ốm hơn , có khí chất ! Khi chồng rửa chén làm rớt bể. Vợ nói : - Đúng lúc những thứ này em không thích , nhân lúc này mình mua cái mới . Khi chồng chơi cổ phiếu mất hết , về nhà cứ buồn. Vợ nói : - Cổ phiếu thì lúc kiếm được lúc không , bình thường thôi mà , làm gì có đạo lý lúc nào cũng kiếm được , anh mất chút thì coi như lời được kinh nghiệm . Khi chồng làm ăn thua lỗ , lại thất nghiệp. Vợ nói : - Lúc trước anh đi làm thức sớm về khuya , ăn uống thất thường , nếu như anh thành công thì sẽ vất vả đến tổn thương cơ thể , anh đã cực khổ bao lâu nay rồi , coi như cơ hội cho mình nghỉ dưỡng . Cuộc sống , nên nhìn nhau tâm trạng , chăm sóc tâm trạng , hiểu và thông cảm … Đó là giá trị của tâm trạng . Một...

HÃY TIẾP TỤC KIÊN NHẪN NẾU BẠN QUÊN SẠCH SAU KHI ĐỌC XONG MỘT CUỐN SÁCH

  DÙ SAU KHI ĐỌC XONG MỘT CUỐN SÁCH BẠN QUÊN SẠCH, NHƯNG HÃY TIẾP TỤC KIÊN NHẪN, VÌ SAO? Ngày xưa, có một người thầy tuyệt vời, người thầy đó có rất nhiều học trò. Một ngày nọ, một người trong số các học trò đến hỏi thầy “Con đã đọc rất nhiều sách nhưng con dường như đã quên hết những gì con đã đọc. Vậy mục đích của việc đọc là gì, thưa thầy.” Người thầy đã không trả lời câu hỏi của anh ta ngay lúc đấy. Vài ngày sau người thầy đưa cho anh ta một cái sàng rất bẩn và cũ. Người thầy bảo anh ta hãy ra sông và lấy nước bằng chiếc sàng kia. Người học trò vốn không thích ý tưởng này nhưng anh ta không thể từ chối lời đề nghị của thầy. Anh ta đi đến bên cạnh dòng sông, nhúng cái sàng ngập nước và định quay trở về. Nhưng mới chỉ đi được vài bước, tất cả nước trong cái sàng đã rút hết qua các lỗ. Nên anh ta quyết định quay lại bờ sông, lặp lại công việc đó cả ngày nhưng vẫn không thành công. Anh ta quay về chỗ người thầy với một gương mặt buồn và nói “Con không thể lấy nước với cái sàng này....

Như ngày đầu tiên

  Cô ấy nhìn vào gương, sau đó cô nhìn anh, anh ngồi trên giường, cô hỏi anh, anh còn yêu em không? Anh ấy trả lời: Như ngày đầu tiên. Anh có để ý rằng cơ thể em không còn như lúc gặp nhau không? Anh ấy trả lời. Không, không hề. Cô ấy đặt tay lên bụng và hỏi anh, anh có để ý bụng em nặng hơn không? Anh ấy trả lời. Không, không hề chút nào. Cô ấy cởi áo tắm và nhìn chân và hỏi anh ấy, anh có để ý rằng đôi chân của em không cứng và mịn màng như ngày xưa không? Anh ấy trả lời. Vẫn chưa đâu em à. Sau đó cô ấy đi đến chỗ anh ấy với hai hàng nước mắt và cô hỏi anh ấy, vậy anh sẽ làm gì bên cạnh em nếu anh không nhìn thấy em của trước kia nữa, nếu anh không biết cơ thể của em đã thay đổi bao nhiêu, anh có biết em của hiện tại và em của trước kia không giống nhau. Không thể tin được là anh không nhìn ra? Anh cười và nói: Nhìn em thế nào không quan trọng. Khi chạm vào cơ thể của em, anh cảm thấy cách yêu thương của em, anh thấy một trái tim đầy lòng tốt, anh nhìn thấy hình tượng gợi cảm và ...

TRỞ THÀNH NGƯỜI BÌNH THƯỜNG

  Mẹ bảo: - Khi đi phải nhấc chân lên khỏi mặt đất, không kéo dép lẹt xẹt, mới là người THANH TAO. - Khi nhai phải từ tốn, môi khép vào, không được chóp chép, không được húp sùm sụp, mới là người LỊCH SỰ. - Khi gắp thức ăn, không được xới tung lên chọn miếng mình thích, không được gắp miếng này lên bỏ xuống lại chọn miếng khác, mới là người BIẾT ĐIỀU và NHƯỜNG NHỊN - Khi quét nhà phải quét sạch cả trên, dưới, trong,ngoài, mới là người CẨN THẬN, biết nhìn toàn cảnh chứ không cắm mặt biết mỗi lối đi. - Khi quét sân, phải quét luôn đường đi trước cửa nhà mình và tiện tay quét luôn cho nhà hàng xóm để tất cả cùng sạch mới là người CÓ TRÁCH NHIỆM với cộng đồng. - Khi làm lỗi phải biết dũng cảm nhận lỗi, xin lỗi, sửa chữa mới là người biết HƯỚNG THIỆN. - Khi chưa biết phải hỏi, khi dốt phải học, không được dấu dốt, và lắng nghe khi người khác chỉ dạy, mới là người KHÔN NGOAN và HIỂU BIẾT. - Khi thấy người ta không biết thì phải chỉ dạy mới là người ĐÀNG HOÀNG - Khi thấy người ăn xin, cơ ...

BIẾT ĐỦ LÀ ĐỦ !

Bạn tôi có đứa cháu ở quê. Nhà cháu rất nghèo. Khi hỏi "Kinh tế thế nào?", cháu nói: "Ổn chú ạ. Ruộng cấy đủ thóc ăn quanh năm, mảnh vườn sau nhà, mùa nào có rau đó. Chả thiếu thứ gì. À, mà tháng chín này, cu Tý nhà cháu đến trường, cháu đang thiếu tiền để mua cho nó một đôi dép". Số tiền, mà cô cháu này thiếu, chỉ là mấy chục nghìn. Tôi nhớ tới một người bạn cùng quê, hiện sống ở Hà Nội. Gia đình anh khá giả hơn. Vợ chồng anh có hai cậu con trai. Họ đã lo được cho đứa lớn du học ở Mỹ. Giờ họ phải lo cho đứa nhỏ cũng được du học như anh nó. Số tiền họ thiếu mỗi năm là... hàng tỷ đồng. Có cái gì đó như là nghịch lý: người nghèo thiếu ít hơn, người khá giả thiếu nhiều hơn! Khi đi bộ, bạn thiếu xe đạp. Khi có xe đạp, bạn thiếu xe máy. Khi có xe máy, bạn thiếu ô tô. Khi chưa có nhà, bạn chỉ thiếu tiền mua căn hộ. Khi có căn hộ, bạn sẽ thiếu tiền mua biệt thự... Càng giàu, cái thiếu càng lớn hơn, cho tới khi... bạn ngộ ra đạo lý: biết đủ là đủ. Tuy nhiên, không dễ ngộ ra...

CON KỀN KỀN THỨ HAI

Vào những năm 90 đã có một bức ảnh về một con kền kền đang chờ đợi một cô bé đang sắp chết đói để ăn thịt. Bức ảnh đó được chụp trong nạn đói năm 93/94 ở Sudan bởi Kevin Carter. Một nhà báo ảnh (Nam Phi), người sau đó đã giành giải Pulistzer cho bức ảnh tuyệt vời này. Tuy nhiên khi Kevin Carter đang thưởng thức thành tích của mình và được chúc mừng trên các kênh thông tin thế giới vì một "kỹ năng chụp ảnh đặc biệt" như vậy. Anh đã sống chỉ trong vài tháng để tận hưởng thành tựu và danh vọng của mình. Sau đó anh ấy bị trầm cảm và tự giết mình trong cuộc sống. Cơn trầm cảm của Kevin Carter bắt đầu khi trong một chương trình phỏng vấn qua điện thoại. Ai đó đã gọi và hỏi anh ấy: - Chuyện gì đã xảy ra với cô bé? Anh ấy đơn giản đã trả lời: - Tôi không chờ đợi để biết sau khi chụp hình, vì tôi có một chuyến bay... Người đầu dây bên kia trả lời: - Tôi nói cho bạn biết! Hôm đó có hai con kền kền. MỘT CON CÓ CAMERA!! Anh ta đã liên tục suy nghĩ về câu nói này, sau đó dẫn đến trầm cảm...

Xã hội công bằng

  Một giáo sư kinh tế ở một trường đại học cho biết ông chưa từng đánh rớt sinh viên nào, nhưng đã từng đánh rớt hết cả một lớp học. Lý do vì học sinh lớp này kiên quyết cho rằng, một xã hội có hình thái tổ chức hoàn hảo là một xã hội không ai giàu và cũng không ai nghèo, và đó là một xã hội tuyệt vời. Thế là vị giáo sư nói: - “Được rồi, vậy lớp mình sẽ tiến hành một thí nghiệm về điều đó. Từ nay, tất cả các điểm sẽ được cộng lại và chia đều ra, mọi người sẽ nhận được điểm như nhau, vì thế không ai bị rớt và cũng không ai được điểm A* cả.” Sau bài thi đầu tiên, mức điểm trung bình cho cả lớp là B. Những sinh viên siêng năng rất buồn, còn những sinh viên lười biếng thì rất mừng. Qua bài thi thứ hai, điểm trung bình cho cả lớp là D! Không ai vui cả. Vì những sinh viên lười thậm chí còn lười hơn, còn những sinh viên chăm chỉ thì quyết định rằng họ cũng chỉ nên học in ít thôi. Đến bài thi thứ ba, điểm trung bình là F. Mức điểm không hề tăng lên, mà còn nổ ra các cuộc cãi vã, nghi ngờ, ...

Chậm hơn, Cũ hơn và Thông minh hơn.

  Một chiếc Airbus 380 đang trên đường băng qua Đại Tây Dương. Nó bay liên tục với tốc độ 800 km/h ở độ cao 30.000 feet thì đột nhiên một chiếc Eurofighter với tốc độ Tempo Mach 2 xuất hiện. Phi công của máy bay chiến đấu giảm tốc độ, bay cạnh chiếc Airbus và chào phi công của máy bay chở khách qua radio: "Airbus, chuyến bay chán phải không? Bây giờ hãy xem đây!" Anh ta lăn chiếc máy bay phản lực của mình trên lưng, tăng tốc, vượt qua rào cản âm thanh, bay lên nhanh chóng đến độ cao chóng mặt, rồi lao xuống gần như mực nước biển trong một cú lặn ngoạn mục. Anh ta quay lại cạnh chiếc Airbus và hỏi: "Chà, thế nào rồi?" Phi công Airbus trả lời: "Rất ấn tượng, nhưng hãy xem này!" Phi công phản lực quan sát chiếc Airbus, nhưng không có gì xảy ra. Nó tiếp tục bay thẳng với tốc độ như cũ. Sau 15 phút, phi công Airbus nói qua radio, "Ồ, thế nào rồi? Bối rối, phi công phản lực hỏi: "Anh đã làm gì vậy?" Phi công AirBus cười và nói: "Tôi đứng dậy,...

Ai là người chế tạo máy bay?

Một nhóm giáo sư đi cùng nhau để dự 1 hội nghị ở nước ngoài. Khi các cửa đã đóng và máy bay sắp cất cánh, tất cả bọn họ đều nhận được tin nhắn rằng chiếc máy bay này là do chính sinh viên của họ chế tạo ra. Các vị giáo sư đáng kính hốt hoảng lao ra cửa máy bay, cố gắng thoát thân. Nhưng kỳ lạ thay, vẫn có 1 vị giáo sư vẫn ngồi rất tự tin và bình tĩnh. Người ta hỏi ông tại sao không tháo chạy ra khỏi máy bay như mấy ông kia. Giáo sư tự tin trả lời: Vì các sinh viên đó là học trò của chúng tôi. Câu hỏi tiếp theo: ông có chắc rằng ông đã dạy chúng tử tế không? Giáo sư trả lời khẽ: Tôi chỉ chắc chắn là cái máy bay này sẽ không bao giờ bay được

Lợi ích

  Có ba điều cần nhắn với chính mình 20 năm trước, thì điều đầu tiên sẽ là: "hãy luôn nhớ rằng, mọi mối quan hệ đều dựa trên lợi ích", tứt nhiên, lợi ích ở đây không chỉ là tiền, mà dựa trên cách lợi ích song phương, hay còn gọi là "có qua có lại", kể cả các quan hệ vợ chồng, anh em, bạn bè, người thân, các lợi ích này cũng là một tiêu chí gìn giữ mối quan hệ. Và, cũng tứt nhiên, tuỳ theo lợi ích mà các mối quan hệ đem lại, chúng ta có quyền cân nhắc nên ưu tiên mối quan hệ nào, nên dành thời gian ít ỏi của mình cho các mối quan hệ nào. Trong trò đua chó, thực ra những con chó không chạy đua với nhau, nó chạy theo một mục tiêu, người ta thường làm một con thỏ bông (hay một cục bông xù tượng trưng), rồi dùng mô tơ kéo cho con thỏ bông chạy trước, những con chó sẽ chạy đuổi theo. Bọn chó, bằng bản năng săn mồi, và vì đã được huấn luyện như vậy, chúng cật lực chạy theo con mồi giả đó và con nào chạy nhanh nhứt thì con đó được coi là thắng. Dĩ nhiên, nhìn từ góc độ chún...