Vào tháng thứ hai đại học của tôi, ông giáo sư có cho ra một bài kiểm tra nho nhỏ. Tôi là một sinh viên chăm chỉ, nên đã lướt qua các câu hỏi hết sức dễ dàng, cho đến khi tôi đọc câu cuối cùng: "Tên của người phụ nữ quét dọn trường là gì?"
Chắc là một trò đùa đây. Tôi đã thấy bà lao công một vài lần. Bà ta cao, tóc sậm và khoảng chừng 50 tuổi, nhưng làm sao tôi biết được tên bà ta chứ? Tôi nộp bài, để trống câu hỏi cuối cùng. Trước khi lớp kết thúc, một người lên tiếng hỏi liệu câu hỏi cuối có tính vào điểm kiểm tra hay không.
"Dĩ nhiên rồi," vị giáo sư nói, "Trong suốt sự nghiệp của các bạn, các bạn sẽ gặp gỡ rất nhiều người. Người nào cũng quan trọng cả. Họ đáng được sự quan tâm và chăm sóc của các bạn, cho dù các bạn chỉ cần mỉm cười và chào họ".
Tôi không bao giờ quên được bài học đó. Tôi cũng biết được tên bà ta là Dorothy.
Biết tên người lao công, luôn coi trọng người phục vụ, đối mặt với vật cản hay biết cho đi khiến tâm hồn ta đẹp hơn.
Biết tên người lao công, luôn coi trọng người phục vụ, đối mặt với vật cản hay biết cho đi khiến tâm hồn ta đẹp hơn.
Comments
Post a Comment