Có một cô gái cãi nhau với mẹ, giận đến nỗi chạy thẳng ra ngoài. Cô quyết định sẽ không quay về ngôi nhà đáng ghét đó nữa. Cả ngày đi loanh quanh ở ngoài đường, bụng thì đói, nhưng không mang tiền theo, sợ về nhà ăn cơm thì mất mặt. Cô cứ đi như vậy đến tối. Mệt quá, cô đứng trước quán mì và ngửi thấy hương thơm phưng phức. Cô gái thực sự rất muốn ăn, nhưng trên người không có tiền nên ngậm ngùi lê tiếp bước chân.
Đột nhiên, ông chủ quán mì thân thiết hỏi: “Cô gái, cháu muốn ăn mì không?”
Cô gái ái ngại trả lời: “Dạ, nhưng mà cháu không có tiền”.
Ông chủ cười nói: “Không sao đâu, hôm nay coi như ta mời cháu”.
Cô gái vui mừng khôn xiết, một lúc sau, mì được đem ra, cô gái ăn xong thì cảm kích vô cùng: “Chú ơi, chú thật tốt!”
Ông chủ mỉm cười: “Vậy à, sao cháu nói thế?”
Cô gái trả lời: “Chú không biết cháu là ai, sao chú đối xử tốt với cháu vậy, không giống như mẹ cháu, không biết cháu muốn gì và cần gì, thật bực mình!”
Ông chủ cười lớn: “Cô gái nhỏ, ta chẳng qua cho cháu ăn một tô mì thôi mà, sao cháu cảm kích như vậy. Mẹ cháu nấu cơm cho cháu ăn hơn hai mươi năm rồi, vậy có phải cháu càng phải cảm ơn mẹ cháu nhiều hơn, đúng không?”
Nghe ông chủ mì nói thế, cô gái chợt nghĩ đến mẹ mình. Cô hình dung ra cảnh mẹ đang trông ngóng cô ngoài cửa, cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô gái cảm thấy có lỗi với mẹ rất nhiều.
Cô cảm ơn ông chủ quán và lập tức chạy về nhà. Mẹ cô vẫn ngồi đợi cô ở ngoài cửa, nhìn thấy cô, bà rạng rỡ: “Chà, chà, con chạy đi đâu cả ngày hôm nay vậy? Làm mẹ lo lắm, mau vào nhà rửa tay rồi ăn cơm đi”.
Tối hôm đó, lần đầu tiên cô gái mới cảm nhận được mẹ yêu thương cô biết dường nào.
Comments
Post a Comment