Skip to main content

Hai anh em song sinh: Rủi Ro và May Mắn


Ở một vùng đất nọ, có hai anh em song sinh là Rủi Ro và May Mắn. Rủi Ro đen đủi, xấu xí nên không được mọi người yêu quý. Ngược lại, May Mắn đem lại niềm vui và nụ cười cho mọi người nên ai cũng yêu quý và mong muốn May Mắn đến thăm mình, nhất là vào dịp đầu năm mới.
Ngày ngày, Rủi Ro luôn tự hỏi: “Tại sao ta và May Mắn là anh em song sinh cùng một mẹ sinh ra mà May Mắn lại được mọi người yêu quý và coi trọng hơn ta?”. Từ khi nhận thức được sự khác biệt giữa mình và người anh, Rủi Ro sống khép kín, tự ti và chưa bao giờ hai anh em họ đi chung một con đường.
Một lần, thấy hàng rào quanh vườn bác Công Việc hàng xóm bị nghiêng đổ, Rủi Ro nghĩ, có lẽ do lũ gà chạy trốn bọn chó nên đâm vào. Sẵn có kìm búa trong tay, Rủi Ro định bụng sẽ làm phước mà dựng lại rào cho bác Công Việc. Nào ngờ, bác Công Việc trở về ngay lúc ấy và nghi cho Rủi Ro đã phá hàng rào của mình.
Rủi Ro không biết giải thích thế nào, vì mọi người luôn cho rằng Rủi Ro chỉ toàn đem đến điều xấu. Một ngày, không cam chịu số phận, Rủi Ro quyết tâm lên đường, chu du thiên hạ để tìm người trả lời cho anh ta câu hỏi : “Tại sao Rủi Ro luôn bị ghét và né tránh?
Rủi Ro cứ đi mãi, đi mãi, băng đèo lội suối. Cho đến một ngày, anh dừng chân trên mảnh đất kì vĩ mang tên Con Người. Đây là vùng đất xa xôi, rộng lớn và đông đúc nhất mà anh ta từng đặt chân tới. Theo lời khuyên của mọi người, Rủi Ro tìm đến Thông Minh ở thành phố Trí Não, một trong những người được coi là sáng suốt nhất trong thế giới Con Người.
Thông Minh không thể trả lời được câu hỏi của Rủi Ro, nên đã chỉ đến nhà người em ruột Thông Thái ở cùng thành phố. Thông Thái cũng đành bó tay. Rủi Ro mệt mỏi ngồi nghỉ bên vệ đường. Đúng lúc ấy, một người đàn ông râu tóc bạc phơ, trán cao 3 tấc xuất hiện và nói với Rủi Ro: “Rủi Ro, tôi có thể giúp anh. Hãy đi theo tôi!”. Đó chính là Hiểu Biết, cha của Thông Minh và Thông Thái.
Hiểu Biết dẫn Rủi Ro về nhà mình, nơi còn có vợ ông là Am Tường. Am Tường nói rằng ở quê hương của Rủi Ro xưa nay vẫn tồn tại một quan niệm mang tính tâm linh rằng: “Khi có trẻ song sinh, một trong hai đứa trẻ sẽ luôn mang đến điều tốt đẹp và hạnh phúc cho mọi người. Ngược lại, đứa kia sẽ là kẻ reo rắc sự đen đủi, xui xẻo, niềm tuyệt vọng và sự thất bại”. Rủi Ro xấu xí và đen đủi, chính vì thế, mọi người cho rằng Rủi Ro chính là đứa trẻ luôn mang đến điềm dữ.
Vì thế Rủi Ro có thiện ý thế nào, sẽ vẫn luôn bị đánh giá là kẻ “reo rắc tai hoạ”. Hiểu Biết nói: “Bản thân Rủi Ro không có lỗi gì cả. Rủi Ro chỉ là nạn nhân của sự gán ghép quan điểm tâm linh, là cái cớ để mọi người thoái thác và chối bỏ trách nhiệm một cách chủ quan. Anh bạn Lười Biếng, chị Lắm Mồm, gã Lí Sự… là những kẻ hay đổ tội cho Rủi Ro nhiều nhất”.
Nghe xong câu chuyện, Rủi Ro thở dài vì thương cho số phận hẩm hiu của mình. Nhưng ngược lại, Rủi Ro như trút bỏ hết gánh nặng là một kẻ luôn đem đến điềm rủi. Với một tinh thần phấn chấn, Rủi Ro xin phép được ở lại vùng đất Con Người một thời gian rồi sau đó sẽ trở về quê hương.
Nói về May Mắn, từ khi em trai Rủi Ro ra đi, May Mắn cảm thấy cuộc sống rất tẻ nhạt, mất cân bằng và không còn thú vị nữa. May Mắn nghĩ lại, mình đã không quan tâm và đối xử tốt với Rủi Ro, người đã không có một cuộc sống suôn sẻ như mình.
Nhờ có Rủi Ro mà May Mắn được coi trọng hơn, sự xuất hiện của May Mắn dường như có ý nghĩa hơn. Nhớ có lần, Rủi Ro nhặt hộ cô Tình Cảm chiếc khăn bị rớt trên tầng. Vì bận đến lớp học thêm, Rủi Ro nhờ May Mắn trả lại hộ. May Mắn được cô Tình Cảm cảm ơn rối rít. Đó là kỉ vật vô cùng quý giá mà chồng cô đã để lại cho cô trước khi mất. Đáng lẽ phải nói ra Rủi Ro mới là người giúp cô Tình Cảm, nhưng vì một chút ích kỉ, May Mắn đã vô tình trở thành kẻ cướp công.
Ân hận với những hành động trước kia và nhớ thương người anh song sinh, May Mắn quyết định lên đường tìm anh để chuộc lỗi. Lần theo dấu vết Rủi Ro, có những khi Măy Mắn gặp rất nhiều khó khăn nhưng vẫn không nản. Cho tới một ngày, anh đặt chân lên vùng đất Con Người. Cũng giống như Rủi Ro, khi tìm tới Thông Minh và Thông thái, anh đã được dẫn về nhà của cha mẹ họ. Hai anh em Rủi Ro và May Mắn gặp nhau, mọi mâu thuẫn được lí giải, mừng mừng tủi tủi, họ quyết định ở lại vùng đất Con Người.
Kể từ đó, May Mắn và Rủi Ro không còn xa nhau nữa mà luôn đồng hành trên bước đường của mỗi Con Người như hai cực của một nam châm, như mọi vật đều có mặt trái và phải. Người ta bắt đầu hiểu rằng Rủi Ro là một phần của May Mắn, cũng như Rủi Ro và May Mắn luôn tồn tại song song. Giống như cuộc sống, chẳng bao giờ chỉ toàn may mắn hay rủi ro mà chúng luôn đan xen nhau, tạo nên dấu ấn trong cuộc đời mỗi con người, làm nên gia vị cuộc sống.
Bạn à! Đừng ghét Rủi Ro nhé! Hãy tin rằng, khi Rủi Ro đi qua, May Mắn sẽ tới, vì Rủi Ro và May Mắn luôn gắn kết với nhau như ruột thịt, chẳng thể tách rời.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...