Skip to main content

Khổng Tử và người học trò hiếu đạo


Khi bạn đánh giá về một người nào đó, hãy thử nghĩ xem: Tất cả những gì bạn nhìn thấy có đúng sự thật không?
Trong “Biên Niên sử”có đoạn viết:  Lúc Khổng Tử đi du ngoạn các nước, vì binh đao loạn lạc, đường xá khó khăn, ngày ba bữa chỉ có thể dựa vào hoa quả và rau dại để sống qua ngày, mọi người đã có lúc bảy ngày không một hạt cơm vào bụng.
Một ngày nọ, Nhan Hồi khó khăn lắm mới tìm được một ít gạo để nấu cơm, khi cơm vừa chín tới, Khổng Tử nhìn thấy Nhan Hồi mở nắp vung, nhón một nắm cơm bỏ vào miệng. Lúc đó Khổng Tử giả như chưa nhìn thấy gì, cũng không đi trách tội.
Sau khi cơm đã nấu chín, Nhan Hồi mời Khổng Tử xuống dùng bữa. Khổng Tử giả vờ nói nghiêm trọng: “Thầy vừa mơ thấy tổ tiên, thầy nghĩ, hãy lấy hết số cơm mà chưa ai ăn mang đi cúng tổ tiên trước!”
Nhan Hồi lúc đó hoảng hốt nói: “Không thể được, nồi cơm này con đã ăn trước một miếng, không thể mang cúng tổ tiên được.”
Khổng Tử hỏi: “Tại sao?”
Nhan Hồi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy lúc nấu cơm, con không may làm rơi tro vào trong nồi, cơm bị dính tro vứt đi thì tiếc, con đành nhón ăn trước, con không cố ý ăn trước đâu ạ.”
Khổng Tử nghe xong bừng tỉnh, vì quan sát sai lầm của bản thân mà cảm thấy tội lỗi, liền nói với giọng điệu biết lỗi: “Ngày thường thầy tin tưởng Nhan Hồi nhất, nhưng vẫn nghi ngờ cậu ấy, có thể thấy khuynh hướng nội tâm của chúng ta khó ổn định nhất. Trong lúc chúng ta cố gắng phán đoán, rất có thể sẽ có những nhận định sai, các con hãy nhớ lấy chuyện này. Muốn hiểu một người, thật sự không hề dễ dàng!”
Quen biết nhau đã khó,thật sự hiểu nhau càng khó hơn. Mọi việc nên từ mọi góc độ trên dưới, trái phải, trước sau mà nhận định. Mọi quan sát, hiểu biết khách quan của chúng ta chỉ là một phần nghìn chân tướng sự việc, nhưng chỉ từ một phương diện, một quan sát nhỏ, mà phán xét một người, một sự việc thì không thể có được cái nhìn khách quan toàn diện.
Khi bạn đánh giá về một người nào đó, hãy thử nghĩ xem: Tất cả những gì bạn nhìn thấy có đúng sự thật không?

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn!

  Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn! Đàn ông chọn cha (gia đình) Đàn bà chọn con Bức tranh cho ta thấy người đàn bà không bao giờ chọn sống cho bản thân mà luôn hy sinh cho con mình Ngược lại người đàn ông có thể bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ cha mẹ. Một bức ảnh trần truồng lột tả vẻ sơ khai bản năng ngàn đời. Một đạo lý trên đời này, con người chỉ nên sống hết mình vì 2 người: - NGƯỜI SINH RA MÌNH - NGƯỜI MÌNH SINH RA Trên đời này ai cũng sẽ phải chết đi, cha mẹ già rồi cũng bỏ ta ra đi. Vậy sao người đàn ông lại chọn cứu cha mình mà bỏ rơi tính mạng con mình. Vậy là sai hay đúng? Còn người phụ nữ thà hi sinh bản thân để cứu lấy con mình. Đó là sự cao cả, là tình yêu của người mẹ. Dù trong tình huống giữa mẹ và con thì chắc chắn người phụ nữ vẫn cứu con mình, không phải họ không yêu cha mẹ mình mà họ biết con họ cần họ hơn. Còn người đàn ông, họ luôn nghĩ, không lấy được người này họ sẽ lấy người khác, và đứa con này mất đi họ vẫn sẽ có đứa khác, nhưng cha mẹ thì không. Họ không...

ĐỪNG TRANH CÃI VỚI CON LỪA

  Con lừa nói với con hổ: - "Cỏ màu xanh lam". Con hổ đáp: - "Không, cỏ xanh lục." Cuộc thảo luận nóng lên, và cả hai quyết định đưa nhau ra phân xử, và vì điều này, họ đi tới con sư tử, Vua rừng. Ngay trước khi đến khu rừng phát quang, nơi con sư tử đang ngồi trên ngai vàng của mình, con lừa bắt đầu hét lên: - “Thưa điện hạ, có phải cỏ là màu xanh lam không?”. Sư tử đáp: - "Đúng vậy, cỏ là màu xanh lam." Con lừa vội vàng và tiếp tục: - “Con hổ không đồng ý với tôi, mâu thuẫn và làm phiền tôi, hãy trừng phạt nó.” Sau đó nhà vua tuyên bố: - "Con hổ sẽ bị trừng phạt 5 năm im lặng." Con lừa vui vẻ nhảy lên và tiếp tục con đường của mình, bằng lòng và lặp lại: - “Cỏ xanh lam”… Con hổ chấp nhận hình phạt của anh ta, nhưng trước khi đi, anh ta hỏi sư tử: - "Bệ hạ, tại sao lại phạt ta ?, rốt cuộc cỏ cũng xanh lục." Sư tử đáp: - "Trên thực tế, cỏ là màu xanh lục." Con hổ hỏi: - “Vậy tại sao Ngài lại trừng phạt tôi?”. Sư tử đáp: - “Điề...