Skip to main content

Lão hòa thượng hóa giải mối oan nghiệp, kết thiện duyên


Trời sắp chạng vạng tối, có một vị hòa thượng đang trên đường trở về bản tự, đột nhiên có tiếng sấm ầm ầm nổ vang, sau đó mưa đổ xuống như trút nước.
Mưa rất lớn, ước chừng sẽ không ngừng lại trong thời gian ngắn, vị hòa thượng sốt ruột nhìn xung quanh, may mắn cách đó không xa có một trang viên, buộc lòng phải xin tá túc một đêm để tránh mưa.
Trang viên rất lớn, người canh cửa thấy hòa thượng đến, hỏi rõ ngọn nguồn rồi lạnh lùng nói: “Lão gia nhà chúng tôi xưa nay đối với thầy chùa và đạo sĩ không có duyên, người tốt nhất nên tìm chỗ khác đi”.
Hòa thường khẩn khoản nói: “Mưa lớn như vậy, gần đây cũng không có nhà dân hay quán trọ nào cả, chỉ còn có chỗ này là thuận tiện thôi”.
Người hầu nói: “Tôi không thể tùy tiện quyết định, chờ tôi đi hỏi ý lão gia một tiếng”.
Một lúc sau người gác cửa đi ra, nói lão gia của anh ta không đồng ý. Hòa thượng xin ở dưới mái hiên tạm nghỉ một đêm, người hầu vẫn lắc đầu cự tuyệt. Hòa thượng không còn cách nào khác, hỏi tên chủ nhân của trang viên, rồi mặc kệ mưa to, toàn thân ướt đẫm chạy về chùa.
Ba năm sau, lão gia của trang viên nạp thêm tiểu thiếp và rất sủng ái tiểu thiếp này. Người tiểu thiếp nói muốn đến ngôi chùa gần đó thắp hương cầu phúc, vậy nên lão gia cùng vị tiểu thiếp đi ra ngoài.
Vào đến trong chùa, chợt nhìn thấy tên của mình được ghi trên tấm bảng “Bổng lộc – công danh –  trường thọ” treo ở nơi rất dễ thấy, lão gia của trang viên rất tức giận, liền hỏi một tiểu hòa thường đang quét dọn cho rõ ngọn nguồn sự tình.
Tiểu hòa thượng cười nói: “Đấy là do trụ trì của chúng tôi viết vào 3 năm trước. Lúc đó ông đội mưa lớn trở về, nói có một vị thí chủ không có thiện duyên với mình, cho nên ông viết tên của vị ấy lên tấm bảng này.

Trụ trì mỗi ngày đều tụng kinh, rồi hồi hướng công đức cho vị thí chủ kia, hy vọng có thể giải được oan nghiệt đã kết với vị thí chủ đó, kết thêm chút ít thiện duyên, còn về sự tình cụ thể chi tiết thì chúng tôi cũng không rõ”.
Lão gia của trang viên nghe xong liền lập tức hiểu ra, trong nội tâm hổ thẹn lại bất an. Về sau, ông trở thành vị mạnh thường quân của chùa, công quả, hương khói quanh năm không dứt.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn!

  Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn! Đàn ông chọn cha (gia đình) Đàn bà chọn con Bức tranh cho ta thấy người đàn bà không bao giờ chọn sống cho bản thân mà luôn hy sinh cho con mình Ngược lại người đàn ông có thể bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ cha mẹ. Một bức ảnh trần truồng lột tả vẻ sơ khai bản năng ngàn đời. Một đạo lý trên đời này, con người chỉ nên sống hết mình vì 2 người: - NGƯỜI SINH RA MÌNH - NGƯỜI MÌNH SINH RA Trên đời này ai cũng sẽ phải chết đi, cha mẹ già rồi cũng bỏ ta ra đi. Vậy sao người đàn ông lại chọn cứu cha mình mà bỏ rơi tính mạng con mình. Vậy là sai hay đúng? Còn người phụ nữ thà hi sinh bản thân để cứu lấy con mình. Đó là sự cao cả, là tình yêu của người mẹ. Dù trong tình huống giữa mẹ và con thì chắc chắn người phụ nữ vẫn cứu con mình, không phải họ không yêu cha mẹ mình mà họ biết con họ cần họ hơn. Còn người đàn ông, họ luôn nghĩ, không lấy được người này họ sẽ lấy người khác, và đứa con này mất đi họ vẫn sẽ có đứa khác, nhưng cha mẹ thì không. Họ không...

ĐỪNG TRANH CÃI VỚI CON LỪA

  Con lừa nói với con hổ: - "Cỏ màu xanh lam". Con hổ đáp: - "Không, cỏ xanh lục." Cuộc thảo luận nóng lên, và cả hai quyết định đưa nhau ra phân xử, và vì điều này, họ đi tới con sư tử, Vua rừng. Ngay trước khi đến khu rừng phát quang, nơi con sư tử đang ngồi trên ngai vàng của mình, con lừa bắt đầu hét lên: - “Thưa điện hạ, có phải cỏ là màu xanh lam không?”. Sư tử đáp: - "Đúng vậy, cỏ là màu xanh lam." Con lừa vội vàng và tiếp tục: - “Con hổ không đồng ý với tôi, mâu thuẫn và làm phiền tôi, hãy trừng phạt nó.” Sau đó nhà vua tuyên bố: - "Con hổ sẽ bị trừng phạt 5 năm im lặng." Con lừa vui vẻ nhảy lên và tiếp tục con đường của mình, bằng lòng và lặp lại: - “Cỏ xanh lam”… Con hổ chấp nhận hình phạt của anh ta, nhưng trước khi đi, anh ta hỏi sư tử: - "Bệ hạ, tại sao lại phạt ta ?, rốt cuộc cỏ cũng xanh lục." Sư tử đáp: - "Trên thực tế, cỏ là màu xanh lục." Con hổ hỏi: - “Vậy tại sao Ngài lại trừng phạt tôi?”. Sư tử đáp: - “Điề...