Skip to main content

Một đô la của người vô gia cư và niềm tin cuộc sống


Ngày hôm đó, anh ta đã cho tôi nhiều hơn tờ 1 đô la, chính anh ấy đã dạy cho tôi một bài học mà tới tận giờ tôi vẫn không thể nào quên được. Dù ai đó lấy đi hết những gì bạn có thì cũng chẳng có lý do gì để bạn không được vui vẻ cả. Tôi bị mất việc, tôi không có một khoản tiền tiết kiệm nào, nhưng không sao, tôi vẫn là một người may mắn.
Chuyện xảy ra cách đây đã 15 năm nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa thể nào quên được. Hôm đó cũng đã muộn rồi, tôi đang trên đường về nhà như thường lệ thì bắt gặp một người vô gia cư đang đứng ở lối ra của ga tàu. Anh ta trông có vẻ khoảng 40 tuổi, mà cũng có thể trẻ hơn với chiếc cao trung bình, mái tóc đen dài ngang vai cùng một chòm râu ngắn.
Đôi mắt của anh ấy khiến người đối diện không thể không bị thu hút. Đó là một đôi mắt màu nâu và nói thế nào nhỉ, nó lấp lánh tia sáng ư, tôi cũng không biết nữa. Một đôi mắt biết cười và phát sáng, có lẽ là vậy. Chẳng phải mọi người thường nói rằng đôi mắt sẽ nói lên rất nhiều điều về người đó ư, điều này chắc chắn đúng với người vô gia cư mà tôi đã gặp. Anh ta đứng đấy, vẫy tất cả mọi chiếc xe chạy qua và mỉm cười, thi thoảng còn nhảy múa rất vui vẻ.
Mỗi ngày sau khi hoàn thành xong công việc, tôi thường suy nghĩ và lo lắng về rất nhiều điều, nhưng rồi tôi đã đặt hết chúng sang một bên mỗi lần trông thấy anh ta. Cảm giác như niềm vui sẽ ùa đến bất cứ lúc nào mỗi khi người vô gia cư đó xuất hiện. Tôi sẽ nhanh chóng hạ kính xuống và đưa cho anh ta vài đồng xu, rồi chúng tôi hỏi han nhau dăm ba câu về những chuyện đã xảy ra trong ngày. Câu trả lời của anh ta lúc nào cũng thế: “Tôi là người may mắn“.
Biết là câu trả lời của anh ấy lần nào cũng vậy thôi, nhưng tôi vẫn cứ hỏi. Nó khiến tôi rất ngạc nhiên vì thử nghĩ mà xem, một người vô gia cư, không có gì trong tay nhưng lại cảm thấy bản thân mình may mắn. Anh ấy khiến tôi nghĩ về sự may mắn của chính mình, đúng nhỉ, tôi cũng là một người may mắn. Bà mẹ đơn thân với 4 đứa con đáng yêu, có một ngôi nhà để về và một công việc để kiếm tiền nuôi tụi nhỏ.
Thế rồi không lâu sau, tôi bị sa thải. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mọi thứ tồi tệ như thế. “Tôi biết lấy gì để nuôi con đây? Rồi cuộc sống của chúng tôi sẽ đi đến đâu?” – trong đầu tôi chỉ nghĩ được đến vậy. Lái xe về nhà với tâm trạng không thể tuyệt vọng hơn, tôi cũng không để ý rằng mình đã đi đến đoạn đường vẫn thường gặp người vô gia cư nọ. Anh ta vẫn ở đứng đó, mỉm cười với tôi và vẫy những chiếc xe ô tô khác như mọi ngày. Tôi bị lỡ mất đèn xanh nên đành phải dừng lại. Người vô gia cư cười rất tươi, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: “Hôm nay, tôi sẽ cho cô 1 đô la“
Nói đoạn, anh đưa tay vào túi và lấy ra tờ 1 đô la. Mọi chán nản, tuyệt vọng của tôi như được thổi bay đi hết cả. Tôi bật khóc nức nở. Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn ra ngoài mà ôm chầm lấy anh ta.


Ngày hôm đó, anh ta đã cho tôi nhiều hơn tờ 1 đô la, chính anh ấy đã dạy cho tôi một bài học mà tới tận giờ tôi vẫn không thể nào quên được. Dù ai đó lấy đi hết những gì bạn có thì cũng chẳng có lý do gì để bạn không được vui vẻ cả. Tôi bị mất việc, tôi không có một khoản tiền tiết kiệm nào, nhưng không sao , tôi vẫn là một người may mắn.
Từ đó về sau, bất cứ lúc nào gặp khó khăn, tôi đều nhớ về bài học của người đàn ông vô gia cư đó. Hãy luôn nghĩ rằng mình là một người may mắn, năng lượng từ điều đó sẽ có thể giúp bạn vượt qua tất cả mọi điều.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn!

  Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn! Đàn ông chọn cha (gia đình) Đàn bà chọn con Bức tranh cho ta thấy người đàn bà không bao giờ chọn sống cho bản thân mà luôn hy sinh cho con mình Ngược lại người đàn ông có thể bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ cha mẹ. Một bức ảnh trần truồng lột tả vẻ sơ khai bản năng ngàn đời. Một đạo lý trên đời này, con người chỉ nên sống hết mình vì 2 người: - NGƯỜI SINH RA MÌNH - NGƯỜI MÌNH SINH RA Trên đời này ai cũng sẽ phải chết đi, cha mẹ già rồi cũng bỏ ta ra đi. Vậy sao người đàn ông lại chọn cứu cha mình mà bỏ rơi tính mạng con mình. Vậy là sai hay đúng? Còn người phụ nữ thà hi sinh bản thân để cứu lấy con mình. Đó là sự cao cả, là tình yêu của người mẹ. Dù trong tình huống giữa mẹ và con thì chắc chắn người phụ nữ vẫn cứu con mình, không phải họ không yêu cha mẹ mình mà họ biết con họ cần họ hơn. Còn người đàn ông, họ luôn nghĩ, không lấy được người này họ sẽ lấy người khác, và đứa con này mất đi họ vẫn sẽ có đứa khác, nhưng cha mẹ thì không. Họ không...