Skip to main content

Đồng tiền quý giá và lòng rộng lượng


Mahatma Gandhi làm một cuộc hành trình đến nhiều thành phố và làng mạc để quyên góp tiền bạc cho chiến dịch dệt vải. Ông đi qua nhiều cung điện và sau đó tới vùng Orissa. Tại đây, ông tổ chức một buổi tập họp.
Ông diễn thuyết và kêu gọi đóng góp cho quỹ dệt vải. Sau bài phát biểu, một người đàn bà lớn tuổi lưng còng, quần áo tơi tả, tóc bạc, da khô và nhăn nheo, đứng dậy. Bà tìm cách bước lên khán đài và yêu cầu các tình nguyện viên cho phép bà đến gần ông Gandhi. Các tình nguyện viên chặn bà lại, nhưng bà đẩy họ ra và tiến tới gần ông Gandhi.
Bà chạm tay vào bàn chân của ông Gandhi. Sau đó, bà lấy ra một đồng bạc được cất giữ cẩn thận trong túi áo trong và đặt đồng bạc dưới chân ông. Sau đó bà lão rời sân khấu.
Ông Gandhi cẩn thận cầm lấy đồng bạc và cất đi. Người thủ quỹ hỏi ông Gandhi về đồng bạc, nhưng ông từ chối đưa ra.
Người thủ quỹ nói: “Tôi đang giữ nhiều ngân phiếu trị giá hàng ngàn đồng cho quỹ dệt vải, nhưng ông lại không tin tưởng tôi với một đồng tiền xu”.
Ông Gandhi trả lời: “Đồng tiền này có giá trị hơn nhiều so với tiền ngàn đó. Nếu một người có tiền vạn và ông ta chỉ cho đi một hoặc hai ngàn, điều đó không có ý nghĩa nhiều”.
Đúng vậy, đồng tiền này là thứ duy nhất mà người đàn bà lớn tuổi có được. Bà ta ngay cả còn không có quần áo lành lăn và dường như bà cũng không đủ ăn, nhưng bà ta đã cho đi tất cả mọi thứ bà có. Đồng bạc là món đóng góp lớn chưa từng thấy. Đó là lý do tại sao ông Gandhi cất giữ đồng bạc như vật báu.
Chúng ta có thể có hàng tấn của cải, nhưng điều đó không làm cho chúng ta trở nên rộng lượng. Cho đi khi chúng ta không có gì hoặc có rất ít của cải sẽ đáng quý hơn.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn!

  Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn! Đàn ông chọn cha (gia đình) Đàn bà chọn con Bức tranh cho ta thấy người đàn bà không bao giờ chọn sống cho bản thân mà luôn hy sinh cho con mình Ngược lại người đàn ông có thể bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ cha mẹ. Một bức ảnh trần truồng lột tả vẻ sơ khai bản năng ngàn đời. Một đạo lý trên đời này, con người chỉ nên sống hết mình vì 2 người: - NGƯỜI SINH RA MÌNH - NGƯỜI MÌNH SINH RA Trên đời này ai cũng sẽ phải chết đi, cha mẹ già rồi cũng bỏ ta ra đi. Vậy sao người đàn ông lại chọn cứu cha mình mà bỏ rơi tính mạng con mình. Vậy là sai hay đúng? Còn người phụ nữ thà hi sinh bản thân để cứu lấy con mình. Đó là sự cao cả, là tình yêu của người mẹ. Dù trong tình huống giữa mẹ và con thì chắc chắn người phụ nữ vẫn cứu con mình, không phải họ không yêu cha mẹ mình mà họ biết con họ cần họ hơn. Còn người đàn ông, họ luôn nghĩ, không lấy được người này họ sẽ lấy người khác, và đứa con này mất đi họ vẫn sẽ có đứa khác, nhưng cha mẹ thì không. Họ không...

ĐỪNG TRANH CÃI VỚI CON LỪA

  Con lừa nói với con hổ: - "Cỏ màu xanh lam". Con hổ đáp: - "Không, cỏ xanh lục." Cuộc thảo luận nóng lên, và cả hai quyết định đưa nhau ra phân xử, và vì điều này, họ đi tới con sư tử, Vua rừng. Ngay trước khi đến khu rừng phát quang, nơi con sư tử đang ngồi trên ngai vàng của mình, con lừa bắt đầu hét lên: - “Thưa điện hạ, có phải cỏ là màu xanh lam không?”. Sư tử đáp: - "Đúng vậy, cỏ là màu xanh lam." Con lừa vội vàng và tiếp tục: - “Con hổ không đồng ý với tôi, mâu thuẫn và làm phiền tôi, hãy trừng phạt nó.” Sau đó nhà vua tuyên bố: - "Con hổ sẽ bị trừng phạt 5 năm im lặng." Con lừa vui vẻ nhảy lên và tiếp tục con đường của mình, bằng lòng và lặp lại: - “Cỏ xanh lam”… Con hổ chấp nhận hình phạt của anh ta, nhưng trước khi đi, anh ta hỏi sư tử: - "Bệ hạ, tại sao lại phạt ta ?, rốt cuộc cỏ cũng xanh lục." Sư tử đáp: - "Trên thực tế, cỏ là màu xanh lục." Con hổ hỏi: - “Vậy tại sao Ngài lại trừng phạt tôi?”. Sư tử đáp: - “Điề...