Skip to main content

Sống chết có số, phú quý do trời



Sống chết có số
Vương Bưu là một viên quan thông sự của Hoàng đế triều đại nhà Đường, ông đã từng nói: “Mọi sự việc gặp phải trong cuộc đời của một người đều là có liên quan đến số mệnh của người ấy. Vận mệnh và sự nghiệp đều có là đã sớm được định sẵn rồi. Cho nên, phúc hay họa lúc nào đến cũng là được định trước”.
Khi Thái hậu Võ Tắc Thiên giành được ngai vàng, bà đã tru sát cả dòng họ của Hoàng đế. Thái tử bị đưa đến Đại Lý Tự kết án tử hình.
Thái tử thở dài nói, “Ta đã tránh không được cái chết thì hà tất gì phải làm vấy máu cây đao”.  Rồi đến nửa đêm, Thái tử liền dùng áo thắt cổ mà chết. Không ngờ, đến hừng đông ngày hôm sau, thì lại tỉnh lại.
Thái tử vừa cười đùa vui vẻ vừa ăn uống tự nhiên như thể đang ở nhà mình vậy, mấy ngày sau, sắc mặt thần khí, một chút cũng không thay đổi.
Nguyên lai là do, khi Thái tử vừa tỉnh lại, Thái tử nói, “Lúc ta vừa mới chết, quan minh phủ tức giận nói với ta: ‘Ngươi phải bị giết chết, tại sao lại tự tử chết? Mau trở về nhận hình phạt đi!’. Ta hỏi vì sao? Vị quan đó đưa cho ta xem cuốn sổ ghi chép sinh tử và nói: ‘Bởi vì kiếp trước ngươi giết người, kiếp này phải hoàn trả’”.
Chính vì Thái tử biết rằng mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn rồi, nên ông ta không có sợ hãi gì khi bị xử tử hình.
Dường như một người, khi nào được sinh ra trên cõi đời, khi nào phải chết đi là đã được định sẵn rồi. Nhân của kiếp trước, quả của kiếp này, hành thiện tích đức, làm ác tạo nghiệp là không thể không hoàn trả được.
Điều gì trong mệnh đã được định là có thì nó sẽ đến đúng lúc, nếu điều gì không được định sẵn, thì không thể cưỡng cầu.

Phú quý do trời
Trong thời kỳ Trinh Quán, Trương Bảo Tàng là một võ tướng trong đại nội. Ông thường đi về Lịch Dương vào những ngày không phải lên triều. Một ngày, đang trên đường đi, ông gặp một người thợ săn trẻ tuổi đang cắt thịt tươi nướng ăn. Ông dựa vào một thân cây, thở dài và nói, “Trương Bảo Tàng ta nay đã sống 70 tuổi mà chưa từng được ăn thứ thịt tươi ngon đến thế. Quả thật đáng buồn”.
Ngay lúc đó, một hòa thượng đi qua và chỉ vào Trương Bảo Tàng nói: “Trong vòng 60 ngày tới, ông sẽ được thăng làm quan tam phẩm. Sao ông lại thở dài như thế?”. Vừa nói xong, vị hòa thượng đó lập tức biến mất. Trương Bảo Tàng rất kinh ngạc, thay vì đi về Lạc Dương, ông lập tức quay trở lại kinh thành.
Cùng lúc đó, Hoàng đế Đường Thái Tông đang mắc bệnh kiết lỵ rất thống khổ, rất nhiều ngự y trong triều đều đã đến chữa trị nhưng không có hiệu quả. Vua bèn ban lệnh nếu đại thần nào tìm được một đơn thuốc hữu hiệu trị khỏi bệnh này, nhất định sẽ được ban thưởng xứng đáng.
Trương Bảo Tàng trước đây đã từng mắc bệnh kiết lỵ, vì thế ông biết được cách chữa công hiệu. Ông liền viết tấu chương dâng đơn thuốc cho Đường Thái Tông.
Đường Thái Tông uống loại thuốc này và ngay lập tức hết bệnh. Ông liền hạ lệnh cho Tể tướng ban thưởng cho Trương Bảo Tàng chức quan ngũ Phẩm.
Nhưng vị Tể tướng không nghe theo lệnh, hơn một tháng mà ông không soạn chiếu thư ban chức cho Trương Bảo Tàng. Không ngờ, Thái Tông đột nhiên lại mắc bệnh trở lại, ông lệnh cho dùng đơn thuốc cũ và lại được chữa khỏi.
Hoàng thượng hỏi Tể tướng: “Ta từng ban chiếu thăng chức quan ngũ phẩm cho Trương Bảo Tàng, sao đến giờ này vẫn không thấy thụ quan. Nguyên nhân là vì đâu?”
Tể tướng sợ hãi nói: “Lúc Hoàng thượng ban chiếu không có nói rõ là quan văn hay võ ạ!”
Hoàng thượng lúc này đã biết, trước đây có người chữa khỏi bệnh cho Tể tướng đã được làm quan tam phẩm nên tức giận nói: “Vì sao một người chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng lại không được ban chức ngang hàng với người đã chữa khỏi bệnh cho tể tướng? Ta muốn Trương Bảo Tàng làm quan tam phẩm, với những lễ nghi ban chức đầy đủ”. Lúc ấy, vừa tròn 60 ngày kể từ ngày vị hòa thượng kia nói.
Dường như không chỉ sinh tử đời người là đã được định sẵn, mà phú quý của một người cũng là được định sẵn rồi. Cổ nhân có câu “Mệnh lí hữu thì chung tu hữu, mệnh lí vô thì mạc cưỡng cầu” (Điều gì trong mệnh đã được định là có thì nó sẽ đến đúng lúc, nếu điều gì không được định sẵn, thì đừng cưỡng cầu).
(Chuyện được trích từ Thái Bình Quảng ký).

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn!

  Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn! Đàn ông chọn cha (gia đình) Đàn bà chọn con Bức tranh cho ta thấy người đàn bà không bao giờ chọn sống cho bản thân mà luôn hy sinh cho con mình Ngược lại người đàn ông có thể bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ cha mẹ. Một bức ảnh trần truồng lột tả vẻ sơ khai bản năng ngàn đời. Một đạo lý trên đời này, con người chỉ nên sống hết mình vì 2 người: - NGƯỜI SINH RA MÌNH - NGƯỜI MÌNH SINH RA Trên đời này ai cũng sẽ phải chết đi, cha mẹ già rồi cũng bỏ ta ra đi. Vậy sao người đàn ông lại chọn cứu cha mình mà bỏ rơi tính mạng con mình. Vậy là sai hay đúng? Còn người phụ nữ thà hi sinh bản thân để cứu lấy con mình. Đó là sự cao cả, là tình yêu của người mẹ. Dù trong tình huống giữa mẹ và con thì chắc chắn người phụ nữ vẫn cứu con mình, không phải họ không yêu cha mẹ mình mà họ biết con họ cần họ hơn. Còn người đàn ông, họ luôn nghĩ, không lấy được người này họ sẽ lấy người khác, và đứa con này mất đi họ vẫn sẽ có đứa khác, nhưng cha mẹ thì không. Họ không...