Skip to main content

Thành công là do tự mình tạo ra !


Cách đây 20 năm, một vị giám đốc của một công ty dầu khí khi đi xuống xưởng đến kiểm tra tình hình công ty. Khi ông vào một nhà vệ sinh thì bắt gặp một cậu thanh niên đang cố gắng cọ từng vết dầu đen bám trên tường trong nhà vệ sinh. Ông đã lấy làm lạ và hỏi lại cậu thanh niên đó:
Tại sao cậu phải làm việc chăm chỉ đến vậy?”
Cậu thanh niên đó trả lời: “Tôi làm để cảm ơn chúa đã cho tôi công việc”.
Ông liền hỏi lại: “Tại sao phải cảm ơn chúa?”
Cậu nhanh nhảu đáp: “Cảm ơn vì chúa đã giúp tìm tôi tìm được công việc này, để tôi có được bát cơm ăn”.
Ông cười nó: “Tôi cũng đã từng gặp được chúa, người đã giúp tôi có được vị trí như ngày hôm nay, cậu có muốn gặp không?
Cậu đáp: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, sống trong cô nhi viện được các sư nói về chúa, rằng chúa đã cho tôi ăn, vì thế tôi rất muốn đến gặp người để cảm ơn”.
Ads Nhã Phương dẫn đầu trào lưu trang điểm bằng phấn tươi của Sao Hàn!Ads Sử dụng chiêu này của Sao Việt đảm bảo có hàm răng trắng bóc sau 30p!
Ông nói với cậu: “Chắc cậu biết ngọn núi cao nhất Nam Phi, Ở trên đỉnh núi có một vị chúa đang ngồi ở đó, người có thể chỉ đường cho cậu, những ai gặp được ông đều có tiền đồ thuận lợi. Cách đây 20 năm tôi cũng ở đó gặp người, người đã chỉ điểm giúp tôi giờ có đã là giám đốc. Nếu cậu muốn đi tôi sẽ cho cậu nghỉ một tháng”.
Người thanh niên đó là một người mộ đạo, cậu rất tin vào sự giúp đỡ của chúa, nên lập tức cảm ơn giám đốc, xin nghỉ để chuẩn bị lên đường. 30 ngày, đó là khoảng thời gian vô cùng vất vả, trải qua biết bao lần cận kề với cái chết, cuối cùng cậu đã lên được đỉnh núi.
Cậu ở trên núi một ngày, nhưng ngoài cậu ra thì không gặp một ai khác. Cậu đã rất thất vọng trở về.
Về nhà cậu lập tức tới gặp giám đốc và nói: “Cả chẳng đường tôi đã rất để ý, thậm trí trên đỉnh núi, tôi phát hiện chẳng có chúa nào trên đó cả”.
Ông giám đốc nói: “Cậu nói đúng, ngoài cậu ra thì chẳng có vị chúa nào cả. Vì bản thân cậu đã là một vị chúa”.
20 năm sau, cậu thanh niên đó đã là phó tổng giám đốc của công ty dầu khí đó. Trong một diễn đàn kinh tế, cậu thanh niên năm nào đó đã chia sẻ về bí quyết thành công của mình như sau: “Thành công của mỗi người không thể chờ đợi ai mang lại, mà chỉ có bản thân mới mang lại kỳ tích”.


Comments

Popular posts from this blog

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...