Skip to main content

Trang Tử luận kiếm

Triệu Văn Vương rất ham mê kiếm thuật, ông chiêu mộ rất nhiều kiếm sĩ, họ ngày đêm múa kiếm tỷ võ mua vui, mỗi năm tử thương đến cả trăm người.

Trong ba năm, Triệu vương thích thú không chán, thế nước suy bại, các chư hầu đều âm mưu tấn công. Thái tử Khôi là con của Văn vương rất lo lắng, liền gọi thủ hạ đến truyền rằng: nếu như có ai khuyên can được vua cha sẽ ban thưởng cho người đó ngàn vàng. Các thủ hạ đều cho rằng chỉ có Trang Tử mới làm được.
Thái tử truyền đem vàng tới tặng Trang Tử, Trang Tử không nhận, chỉ đi theo sứ giả đến yết kiến mà nói rằng:
“ Thái tử muốn tôi trừ tuyệt sự ham mê của quốc vương. Giả sử lời khuyên trên của tôi trái ý quốc vương, dưới không hơp ý thái tử ắt thân tôi phải chịu chết thảm, tôi lấy vàng để làm gì? Giả sử như lời khuyên của tôi trên thì thuyết phục được đại vương, dưới thì mãn ý thái tử thì tôi cần gì trong nước mà chẳng được?”
Thế rồi bọn họ chuẩn bị trang phục kiếm sĩ cho Trang tử. Ba ngày sau, Thái tử dẫn ông vào điện yết kiến quốc vương. Trang Tử chậm rãi bước vào, nhìn thấy quốc vương nhưng không bái lạy, quốc vương hỏi:
“Ngươi có tài cán gì định chỉ giáo mà nhờ thái tử dẫn vào bệ kiến?”
Đáp: “Tôi nghe nói đại vương yêu thích kiếm thuật, nên xin lấy kiếm thuật bệ kiến đại vương”.
Vương hỏi: “Kiếm thuật của ngươi có gì hay?”
Trang tử Đáp: “Kiếm thuật của tôi có thể mười bước giết một người, suốt ngàn dặm không ai ngăn cản được”.
Vương vô cùng cao hứng, bèn an bài cho các kiếm sĩ tỷ thí với nhau suốt bảy ngày, tử thương hết sáu bảy mươi người mới chọn ra được năm, sáu người giỏi nhất cho họ ôm kiếm đứng dưới điện rồi gọi Trang Tử đến.
Vương nói: “Kiếm của thầy dùng dài ngắn ra sao?”
Trang tử Đáp: “Kiếm của tôi dài ngắn đều được. Nhưng tôi có ba loại kiếm, tùy đại vương sử dụng, xin cho tôi nói trước rồi tỷ thí”.
Vương bảo: “Mong được nghe ba loại kiếm ấy”.
Trang tử nói: “Đó là thiên tử kiếm, chư hầu kiếm và bình dân kiếm”.
Vương hỏi: “Thiên tử kiếm là thế nào?”
Trang tử Đáp: “Thiên tử kiếm thì mũi nhọn là Yên Khê, Thạch Thành, lưỡi kiếm là của nước Tấn, sống kiếm là nước Vệ, cán là của nước Chu, nước Tống, chuôi kiếm là của nước Hàn, nước Ngụy, bao kiếm là của tứ di (bốn dân tộc quanh Trung Hoa).  Dùng ngũ hành khống chế, dùng hình phạt đức lý mà xử, tùy âm dương biến hóa mà bắt đầu, tùy xuân hạ mà tiếp tục, tùy thu đông mà hành động. Loại kiếm này khi múa thì như không có vật gì, có thể phù trợ chư hầu, khiến thiên hạ quy thuận, ấy là “Thiên tử kiếm”.
Văn vương hoang mang thất thần: “Thế còn chư hầu kiếm?”
Trang tử đáp: “Chư hầu kiếm, dùng trí của kẻ sĩ là mũi kiếm, dùng thanh liêm làm thân kiếm, dùng hiền lương làm sống kiếm, dùng trung hiền làm miệng kiếm, dùng hào kiệt làm cán kiếm. Loại kiếm này học theo trời tròn mà thuận ứng theo ‘nhật, nguyệt, tinh tú’, học theo đất vuông mà thuận ứng ‘xuân, hạ, thu, đông’, trong vòng bốn cõi không ai không quy thuận quân vương, đó là chư hầu kiếm.
Văn vương hỏi: “Còn bình dân kiếm ra sao?”
Trang tử đáp: “Bình dân kiếm, tóc tai thì bù xù, tóc mai dựng đứng, dây mũ to thô, áo trên cực ngắn, hai mắt mở trừng, miệng nói ú ớ, khi đấu với nhau, trên thì chém cổ, dưới thì thì đâm gan ruột, đó là bình dân kiếm, so với chọi gà chẳng có gì khác, một khi mất mạng đối với quốc gia chẳng có chỗ dùng. Hiện nay, đại vương ở ngôi thiên tử mà lại đi yêu thích bình dân kiếm, tôi thấy tiếc cho đại vương lắm. Tôi đã nói hết kiếm thuật cho ngài rồi đó.”
Ba tháng sau, Văn vương thẹn không dám bước ra cửa cung, bọn kiếm sĩ cũng xấu hổ mà tự sát ngay tại đó.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...