Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học.
Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà.
Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế.
Trong cuộc trò chuyện, một giáo viên có vẻ quen biết Gillian xuất hiện. Đó là một thầy giáo. Anh mời tất cả những người lớn có mặt, mẹ của Gillian và các đồng nghiệp đi theo mình sang một căn phòng liền kế bên, nơi vẫn có thể quan sát thấy cô bé. Khi rời đi, anh nói với Gillian rằng họ sẽ sớm quay trở lại rồi mở một chiếc radio cũ đang phát chương trình âm nhạc.
Khi chỉ còn một mình trong phòng, Gillian ngay lập tức đứng dậy và bắt đầu chuyển động cơ thể lên xuống lắc lư theo giai điệu của bản nhạc. Cô bé như bay trong không khí bằng đôi chân và cả trái tim. Người thầy giáo mỉm cười khi các đồng nghiệp và mẹ Gillian nhìn anh bằng ánh mắt bối rối pha lẫn thương cảm, như anh thường làm. Rồi anh nói: “Các vị thấy đó? Gillian không mắc bệnh gì cả, Gillian là một vũ công!”
Thầy giáo gợi ý rằng, mẹ Gillian nên đưa cô bé đến một lớp học khiêu vũ và ở đó, cô bé có thể nhảy múa cùng bạn bè. Trở về nhà sau bài học đầu tiên ở lớp học khiêu vũ, Gillian reo lên với mẹ:
“Các bạn đều giống con, chẳng ai ngồi im một chỗ cả!”
Câu chuyện bạn vừa đọc là một câu chuyện có thật.
Năm 1981, sau khi trở thành một vũ công chuyên nghiệp, sáng lập một học viện vũ đạo của riêng mình, có được sự công nhận của cộng đồng quốc tế về tài năng nghệ thuật và giành nhiều giải thưởng, Gillian Lynne trở thành biên đạo của vở nhạc kịch nổi tiếng “Cats” và “The Phantom of the Opera” - đây là hai vở diễn được công chiếu với thời gian dài kỷ lục trong lịch sử của Broadway. Trong suốt sự nghiệp của mình, Gillian Lynne đã thể hiện sự xuất sắc ở nhiều vai trò khác nhau như diễn viên múa ba lê, vũ công, biên đạo múa, nữ diễn viên và đạo diễn sân khấu - truyền hình.
Câu chuyện này được kể lại với một hy vọng lớn lao rằng, tất cả những bạn nhỏ “KHÁC BIỆT” đều được người lớn chúng ta ghi nhận và chào đón bởi chính con người của chúng - chứ không phải bởi những khuyết điểm hay thiếu sót.
Sự khác biệt muôn năm. Bởi chúng tạo ra vẻ đẹp đa dạng và muôn màu của thế giới này.
Comments
Post a Comment