Skip to main content

Vị tướng Hy Lạp và triết ký Sống trong từng khoảnh khắc

Mỗi khoảnh khắc, mỗi giây phút trong đời ta cần sống hết. Hãy sống sao từng giờ có vẻ như là giờ cuối. Hãy nhớ rằng cái chết có thể đến bất cứ lúc nào.

Ngày xưa có một vị tướng ở Hy Lạp bị ông vua của nước này thù ghét vì một việc gì đấy. Một hôm, đúng vào ngày sinh nhật của mình, vị tướng này đang cùng bạn bè kỷ niệm vui vẻ thì có một người của triều đình đến báo rằng nhà vua đã quyết định đúng 6 giờ chiều sẽ treo cổ người này và dặn vị tướng hãy lo chuẩn bị.

Tất cả mọi người đều trở nên buồn bã không thể nói hết nhưng vị tướng nói với mọi người:
- Các bạn chớ có buồn, vì đây là những giờ phút cuối của cuộc đời tôi. Các bạn đừng tiễn biệt tôi trong không khí buồn bã như thế, kéo đầu óc của tôi lại cứ khát khao cuộc sống. Xin các bạn hãy vui vẻ và nhảy múa cùng với tôi.
Mọi người nghe theo, lại tiếp tục uống rượu và nhảy múa vui vẻ, còn vị tướng là người vui nhất. Mặc cho người vợ ngồi khóc lóc, vị tướng vẫn hết mình vui vẻ và cảm thấy hạnh phúc. Người của triều đình quay về tâu với nhà vua:
- Con người này quả là lạ lùng. Hắn nghe tin nhưng không một chút buồn, mà ngược lại, hắn càng vui vẻ với bạn bè. Hắn nói rằng: vì đây là những giờ phút cuối cùng, tương lai phía trước đã không còn nên không cho phép mình sống vô nghĩa mà phải tận hưởng những giây phút cuối của cuộc đời.
Nhà vua nghe vậy đã tự mình đến xem điều gì đang xảy ra. Tất cả bạn bè đều buồn bã và khóc lóc. Duy nhất có vị tướng này vẫn uống rượu và hát. Nhà vua hỏi:
- Ngươi làm gì thế này?
Vị tướng trả lời:
- Thưa, đấy là nguyên tắc sống của tôi – luôn luôn ý thức rằng cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Nhờ nguyên tắc này mà tôi sống mỗi giờ phút cảm thấy được nhiều hơn và tất nhiên, hôm nay tôi thể hiện điều này rõ ràng. Trước đây, tôi có tương lai nhưng ngài đã quyết định lấy nó đi. Buổi chiều này là những giờ phút cuối. Cuộc đời ngắn ngủi, tôi không thể để dành.
Nhà vua cảm thấy hạnh phúc khi nghe những lời này, bèn nói với vị tướng:
- Ngươi đã dạy cho ta! Chính phải biết sống như vậy. Đấy là nghệ thuật sống. Ta sẽ không treo cổ ngươi, mà ngươi hãy làm thầy cho ta, dạy cho ta biết sống trong từng khoảnh khắc.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn!

  Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn! Đàn ông chọn cha (gia đình) Đàn bà chọn con Bức tranh cho ta thấy người đàn bà không bao giờ chọn sống cho bản thân mà luôn hy sinh cho con mình Ngược lại người đàn ông có thể bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ cha mẹ. Một bức ảnh trần truồng lột tả vẻ sơ khai bản năng ngàn đời. Một đạo lý trên đời này, con người chỉ nên sống hết mình vì 2 người: - NGƯỜI SINH RA MÌNH - NGƯỜI MÌNH SINH RA Trên đời này ai cũng sẽ phải chết đi, cha mẹ già rồi cũng bỏ ta ra đi. Vậy sao người đàn ông lại chọn cứu cha mình mà bỏ rơi tính mạng con mình. Vậy là sai hay đúng? Còn người phụ nữ thà hi sinh bản thân để cứu lấy con mình. Đó là sự cao cả, là tình yêu của người mẹ. Dù trong tình huống giữa mẹ và con thì chắc chắn người phụ nữ vẫn cứu con mình, không phải họ không yêu cha mẹ mình mà họ biết con họ cần họ hơn. Còn người đàn ông, họ luôn nghĩ, không lấy được người này họ sẽ lấy người khác, và đứa con này mất đi họ vẫn sẽ có đứa khác, nhưng cha mẹ thì không. Họ không...

ĐỪNG TRANH CÃI VỚI CON LỪA

  Con lừa nói với con hổ: - "Cỏ màu xanh lam". Con hổ đáp: - "Không, cỏ xanh lục." Cuộc thảo luận nóng lên, và cả hai quyết định đưa nhau ra phân xử, và vì điều này, họ đi tới con sư tử, Vua rừng. Ngay trước khi đến khu rừng phát quang, nơi con sư tử đang ngồi trên ngai vàng của mình, con lừa bắt đầu hét lên: - “Thưa điện hạ, có phải cỏ là màu xanh lam không?”. Sư tử đáp: - "Đúng vậy, cỏ là màu xanh lam." Con lừa vội vàng và tiếp tục: - “Con hổ không đồng ý với tôi, mâu thuẫn và làm phiền tôi, hãy trừng phạt nó.” Sau đó nhà vua tuyên bố: - "Con hổ sẽ bị trừng phạt 5 năm im lặng." Con lừa vui vẻ nhảy lên và tiếp tục con đường của mình, bằng lòng và lặp lại: - “Cỏ xanh lam”… Con hổ chấp nhận hình phạt của anh ta, nhưng trước khi đi, anh ta hỏi sư tử: - "Bệ hạ, tại sao lại phạt ta ?, rốt cuộc cỏ cũng xanh lục." Sư tử đáp: - "Trên thực tế, cỏ là màu xanh lục." Con hổ hỏi: - “Vậy tại sao Ngài lại trừng phạt tôi?”. Sư tử đáp: - “Điề...