Skip to main content

Câu chuyện làm giàu: Tặng trâu cho người nghèo


Có một người nông dân rất nghèo gặp một người nhà giàu, người nhà giàu này khi gặp anh ta cảm thấy rất đáng thương liền nảy sinh thiện niệm muốn giúp anh ta làm giàu.

Anh nhà giàu bèn tặng cho anh nhà nghèo một con trâu, rồi dặn dò anh ta hãy chăm chỉ khai hoang ruộng đất, đợi đến mùa xuân thì gieo hạt giống, đến mùa thu là cuộc sống có thể rời xa chữ “bần cùng” rồi.
Anh nhà nghèo tràn đầy niềm hy vọng trong lòng và bắt đầu cố gắng với mong muốn được thay đổi số phận nghèo khổ của mình. Nhưng mà chưa qua được mấy ngày trong khi cả người và trâu thì vẫn phải ăn uống, cuộc sống vẫn cứ khó khăn.
Anh ta nghĩ: “Chi bằng mình mang bán con trâu này đi, mua mấy con dê, giết trước một con để ăn, những con còn lại có thể sinh ra dê con, khi dê con lớn lên lại đem chúng đi bán, có khi còn thu được nhiều tiền hơn”.
Kế hoạch của anh ta đã được như ý, nhưng chỉ là sau khi ăn một con dê rồi mà dê con thì mãi không thấy được sinh ra, cuộc sống lại khó khăn, anh ta lại giết thêm một con dê khác để ăn.
Thế rồi thấy số dê càng ngày càng ít đi, anh ta lại nghĩ: “Cứ như này không được, chi bằng mình đem bán dê đi, mua gà, gà đẻ trứng còn nhanh hơn, bán trứng gà đi là thu được tiền, cuộc sống sẽ tốt hơn.”
Kế hoạch của anh ta lại được thực hiện, nhưng cuộc sống cũng không có cải biến gì, lại khó khăn, lại nhịn không được liền giết gà ăn, rốt cuộc đến lúc chỉ còn một con gà, ước mơ của anh ta sụp đổ.
Anh nhà nghèo bán gà mua rượu giải sầu, anh ta nghĩ: “Hết hy vọng làm giàu rồi, chi bằng mình bán con gà đi mua một bầu rượu uống ba chén là hết, đỡ phải lo nghĩ gì nữa”.
Chẳng mấy chốc mùa xuân đã tới, anh nhà giàu có tấm lòng tốt rất vui vẻ đưa hạt giống đến để gieo trồng, và phát hiện anh nhà nghèo vẫn là uống rượu cùng dưa muối trong khi con trâu thì sớm đã không còn, cảnh nhà vẫn nghèo rớt như xưa.
Anh nhà giàu quay người bỏ đi.
Rất nhiều người nghèo đều từng có ước mơ, thậm chí có cả cơ hội và cũng từng bắt tay vào thực hiện, nhưng để kiên trì đến cùng thì rất khó.

Từ câu chuyện trên bạn rút bài học gì?
Đối với anh nhà nghèo mà nói, con trâu kia là nguồn vốn chính yếu nhất. Anh ta không kiên trì giữ lại mà cũng không suy nghĩ biện pháp đầu tư khác. Những giải pháp của anh ta chỉ là để ứng phó tình trạng hiện thời, cuối cùng vẫn không tránh khỏi cuộc sống nghèo như xưa.
Một nhà kinh doanh thành đạt nói: Bí quyết thành công của tôi là, lúc không có tiền, cho dù là khó khăn thì cũng kiên trì với định hướng đã đề ra chứ không chuyển hướng đầu tư, áp lực sẽ khiến bạn tìm được cách kiếm tiền mới, giúp bạn trả các khoản nợ, đây là một thói quen tốt.
Tính cách hình thành thói quen, thói quen quyết định thành công
Càng là người sâu sắc thì càng trầm tĩnh đơn giản
Càng là người nông cạn thì càng táo bạo bất an
Người mạnh mẽ không phải không có nước mắt mà là có thể nén nước mắt vào trong.

Người già yếu hay trẻ khỏe không phải là ở dung mạo mà là ở sự mạnh dạn đi đầu.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...