Skip to main content

Giúp đỡ người khác cũng là 1 nghệ thuật


Ngày cuối tuần, tại cổng của một công viên có rất đông người xếp hàng mua vé để được vào bên trong vui chơi. Có một đôi vợ chồng trẻ dẫn một cậu con trai nhỏ, chừng 3 tuổi theo cùng. Nhìn bộ dạng háo hức, luôn miệng trò chuyện của cậu bé và nét mặc tươi sáng của hai vợ chồng, có thể thấy họ đã có kế hoạch cho buổi đi chơi này từ lâu.

Dòng người cứ chậm rãi tiến lên từng bước từng bước, chẳng mấy chốc cũng đến lượt nhà họ mua vé.

Nhân viên bán vé nói: “Chào anh chị! Vé vào tổng cộng là 60 nghìn!”
Người phụ nữ ngạc nhiên nói: “60 nghìn? Không phải là 40 nghìn sao?”
“Không! Mỗi người là 20 nghìn, ba người tổng cộng là 60 nghìn!”
Nhân viên bán vé trả lời với vẻ mặt bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn…
Người bố móc hết túi áo, túi quần nhưng không tìm được thêm đồng tiền nào cả, vẻ mặt lo lắng và bối rối bởi có rất đông người đang xếp hàng đằng sau đều dồn con mắt nhìn anh ta.
Lúc này, đột nhiên một người xếp hàng sau gia đình cậu bé tiến lên rồi rút tờ 20 nghìn ra và nhét vào tay bố cậu bé, nói: “Có 20 nghìn thôi, anh cầm lấy đi!”
Hai vợ chồng họ đỏ mặt và xấu hổ, người chồng quay lại nói: “Anh ơi, thực sự là cảm ơn anh, nhưng tôi xin trả lại anh ạ!”
Người mẹ cúi xuống nói với cậu bé: “Hôm nay chúng ta về nhà, hôm khác đến chơi nhé!”
Cậu bé không hiểu được chút sự tình của bố mẹ, nó một mực đòi vào chơi và bắt đầu khóc, không chịu rời đi.
Bố mẹ cậu bé không biết giải quyết ra sao, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, thật là tình cảnh éo le!

Thế rồi, bỗng nhiên một người phụ nữ lớn tuổi đi tới bên cạnh họ và nhẹ nhàng nói: “20 nghìn này là tiền của hai người vừa đánh rơi à?” 
Người bố tròn mắt rồi chần chừ nói: “Ồ! Ồ!.. Cái này… cái này…”
Người phụ nữ kia lại cười và nói tiếp: “Chắc chắn là tiền của hai người rơi đấy! Tôi vừa tận mắt nhìn thấy rơi từ trong túi áo của anh ra mà! Anh cầm lấy đi, trả lại cho anh đây!”
Người đàn ông nắm thật chặt tay người phụ nữ, mắt rưng rưng nhìn mà không biết nói gì…
Chúng ta đều biết rằng, giúp đỡ người khác là điều vô cùng trân quý nhưng có đôi lúc chỉ có “thiện tâm” là chưa đủ! Nếu đã có lòng giúp người hãy đặt mình vào hoàn cảnh của họ, có như thế người được giúp sẽ không cảm thấy bị tổn thương và cũng thấy ấm áp hơn rất nhiều

Comments

Popular posts from this blog

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...