Skip to main content

“Càng thiếu cái gì thì càng phơi cái đó”


Có chàng trai 21 tuổi, học năm hai tại một trường đại học, hoàn cảnh gia đình bình thường, cậu ta không đi làm thêm, thành tích học tập cũng không phải quá xuất sắc, không có thu nhập nào, sống nhờ vào tiền bố mẹ gửi lên hàng tháng.

Cậu sống một cuộc sống hưởng thụ, sử dụng điện thoại iPhone nói chuyện yêu đương, cùng bạn bè hát Karaoke, uống cà phê, uống rượu. Hàng tháng, tới ngày 20, tiền khô cháy túi, nhưng cậu ta quyết định, vẫn phải có một buổi hẹn hò yêu đương lãng mạn.

Thế là cậu ta gọi điện về nhà, giống hệt như làm ảo thuật, chỉ cần xoay thẻ một cái là tiền tuôn ra ngay.

Rồi cậu ta đến tiệm hoa mua 99 đóa hoa hồng, sau đó mang đến tặng bạn gái. Bạn gái nhìn thấy hoa, nở một nụ cười tươi. Cậu ta rất mãn nguyện tiến đến nắm tay bạn gái, dẫn cô đến tiệm cơm khá sang ở ngã rẽ, đặt một bàn, ăn cơm xong, hai người nhìn nhau, một bầu không khí ngập tràn hạnh phúc…

Cậu ta nghĩ rằng mình thật thành công, mới năm hai đã có bạn gái, trong khi những đứa nhận học bổng suốt ngày lọ mọ trong đống sách vở, cuộc sống thật nhàm chán.

Cậu ta nghĩ, học để làm gì?
Chẳng phải để có việc làm?

Làm việc chẳng phải để kiếm tiền?

Kiếm tiền chẳng phải là để tìm bạn gái?

Bây giờ mình có bạn gái rồi, đỡ phải đi đường vòng, rút ngắn được vài bước, đường nào thì chả về đích!

Nhưng, có rất nhiều việc cậu ta không biết…
Cậu ta không biết, bố mẹ mình ở nhà đang sử dụng điện thoại Nokia đời cũ rích, hàng ngày vẫn ăn nhưng bữa ăn đạm bạc.

Cậu ta không biết, những người bạn được học bổng kia không có bạn gái, không phải là họ không tìm được, mà là họ nghĩ sẽ phiền phức, có thể ảnh hưởng đến tương lai…

Có người lái xe thể thao rất sang đi đây đi đó chơi, kỳ thực, xe là của ông chủ họ, họ chỉ là tài xế.

Có người ngày ngày đi đến quán bar, vũ trường, kỳ thực, họ chỉ là nhân viên nghiệp vụ cả ngày chỉ biết xin ông cáo bà.

Có người mua một căn nhà lớn, mọi thứ trong nhà đều rất tiện nghi, kỳ thực số tiền họ nợ còn lớn hơn giá trị căn nhà rất nhiều.

Có người vì để mua một cái túi da hàng hiệu, mà phải nhịn ăn uống dành tiền cả một năm.


Cuộc sống là vậy, rất nhiều người có cách sống hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh thực của mình. Đó là một dạng tâm lý “càng thiếu cái gì thì càng phơi cái đó”.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...