Skip to main content

Cuộc tỷ thí giữa các vị thần: Ai mới là người mạnh nhất?


Tích xưa, có lần các vị thần trên thiên giới muốn bầu chọn vị thần có quyền lực làm bá chủ cõi trời, nhưng vị nào cũng cho mình là quyền lực nhất, tối cao nhất trong vũ trụ. Vậy nên họ đã cử ra một trọng tài trong cuộc tranh tài lựa chọn. Vị trọng tài này có khả năng phán đoán đặc biệt và rất ngay chính, cũng là người cao tuổi nhất.

Trong các vị thần, một vị bước ra nói: “Các ngài hãy xem để thấy rõ sức mạnh của tôi đây”.
Tức thì một ánh chớp lạnh xương, liền sau đó là sấm sét nổ vang, làm rung động không trung, dường như cả thế gian đều như sắp sụp đổ. Các vị thần đều lo lắng. Lúc bấy giờ không ai còn nghĩ quyền năng mình là bất khả chiến bại nữa.
Vị thần Bão Tố bước ra nói: “Sức mạnh của tôi còn ghê gớm hơn, hãy xem dưới kia, cánh đồng mênh mông lặng lẽ…”
Vừa nói dứt lời, bỗng nước biển dâng lên. Ban đầu từ từ, kế đó sóng nổi gió tung, những cơn sóng thần bắt đầu cuồn cuộn… chỉ còn nước mênh mông trắng xóa. Những ngọn núi cao, sóng cũng đánh ụp hết, không còn thấy ngọn. Sóng càng lúc càng cao, gió càng lúc càng lớn, lăm le chìm ngập đến tận cõi trời. Các vị thần đều thất sắc, xin ngưng. Thần Bão Tố vẫy tay một cái, sóng bỗng lặng, gió bỗng yên. Nước biển hạ xuống.
Các vị thần chưa hết xung động thì một giọng cất lên: “Sức mạnh không phải ở nơi phô trương sự bạo tàn, vì nó chỉ phá hoại mà không tạo lập. Sức mạnh ở chỗ khuất phục được cái tâm của người khác chứ không phải vì khiếp sợ mà khuất phục”.

Dứt lời, vị thần Âm Nhạc lấy ống tiêu thổi lên một hơi, nhẹ nhàng êm ái khiến hết thảy các vị thần mê mẩn. Tất cả đều bị âm nhạc lôi cuốn như thôi miên.
Nhưng, có một vị thần dường như thản nhiên bất động. Vị này không vì sấm sét mà lóa mắt; sóng bủa, nước dâng cũng không khiến gương mặt trầm tĩnh của ông thay đổi. Và tiếng nhạc du dương cũng không làm cảm động lòng ông chút nào cả.
Trọng tài quay lại hỏi: “Ngài có phải bị vấn đề gì không?”
“Không, tôi thấy cả và tôi nghe cả”.
“Tại sao ngài không động lòng? Sấm nổ, nước dâng không làm tim ngài chấn động lên sao? Nhạc thần, tiêu thánh không làm tâm hồn ngài xao xuyến sao?”.
“Ngài nhầm rồi, quả tim tôi cũng đập, tâm hồn tôi cũng nghe tiếng nhạc”.
“Nhưng sao gương mặt ngài không biểu lộ cảm xúc gì?”
“Tôi là Trầm Tĩnh. Tôi là người đã biết làm chủ cảm giác của tôi rồi. Còn các ngài, các ngài chỉ làm nô lệ cho nó vì chính các ngài đã không thể chế ngự nó. Có ích gì khi đi lo áp chế những sự vật quanh mình, nhưng mà một tiếng nhạc tiêu dao cũng đủ làm cho cái tay cầm sấm sét kia phải rụng rời như rũ liệt? Còn nói đến uy lực gì nữa đây?”
Các vị thần cúi mặt làm thinh. Vị trọng tài nói tiếp: “Quyền bá chủ thuộc về vị thần này, Trầm Tĩnh. Sức mạnh nằm ở nơi tâm trầm tĩnh của Ngài. Hơn cả sự điều khiển vạn vật, vị này biết chế ngự tình cảm và dục vọng của mình”.

Bất kỳ một sức mạnh nào, nếu còn bị một thứ khác làm gục ngã, thì không còn gọi là sức mạnh nữa. Vị thần này không phô trương những thứ vô ích như thế. Bất kỳ những ám thị, những dẫn dụ nào, cũng không làm nao núng tâm hồn. Trái lại, vị này đã thấy hết và đã khiến hết thảy những dục vọng ấy trở nên nhỏ bé dưới chân mình. Vị ấy xứng đáng là chúa tể.

Comments

Popular posts from this blog

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Hãy tin rằng có nước ở đó

  Một người đàn ông bị lạc ở đâu đó trong sa mạc. Lương thực và nước uống ít ỏi của anh nhanh chóng cạn kiệt. Anh biết rõ rằng nếu không tìm được nước trong vài giờ tới, chờ đợi anh sẽ là bóng tối vô hạn. Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn tin một phép màu nào đó sẽ xảy ra. Rồi anh nhìn thấy một túp lều. Anh không thể tin vào mắt mình. Trước đó, anh đã nhiều lần bị ảo giác và những hình ảnh đánh lừa. Nhưng giờ đây, anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng. Dù sao đi nữa, đây chính là hy vọng cuối cùng của anh. Anh dùng chút sức lực còn lại để đi về phía túp lều. Càng tiến gần, hy vọng của anh càng lớn dần và lần này may mắn cũng đứng về phía anh. Thật sự có một túp lều ở đó! Nhưng tại sao vậy? Tại sao túp lều hoàn toàn hoang vắng? Dường như đã không có ai đặt chân đến đây suốt nhiều năm. Dẫu vậy, người đàn ông vẫn bước vào, mang theo hy vọng tìm được nước. Nhưng cảnh tượng bên trong khiến anh không thể tin vào mắt mình. Có một chiếc máy bơm nước bằng tay ở đó! Anh như được t...

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!