Một vị giáo sư được phân đến làm việc tại một viện nghiên cứu và ông ta trở thành người có học vị cao nhất ở đây. Một ngày nọ, vị giáo sư đến cái hồ gần viện nghiên cứu câu cá, cùng lúc cũng có viện trưởng và viện phó chỗ ông làm việc, một ngồi bên trái và một ngồi bên phải vị giáo sư cùng câu cá ở đó. Gặp họ vị giáo sư khẽ gật đầu chào và thầm nghĩ “hai tên cử nhân này có gì hay để mà nói chuyện cơ chứ?”
Được một lúc, vị viện trưởng đặt cần câu xuống đất, vươn vai và chạy như bay trên mặt hồ phi sang bờ bên kia đi nhà vệ sinh gần đó. Vị giáo sư trố mắt như không dám tin vào mắt của mình: “Bay trên mặt nước? Không phải chứ, đây là cái hồ nước đấy.”
Vị viện trưởng đi vệ sinh xong và cũng phi như bay trên mặt nước quay trở về vị trí câu cá ban đầu. “Sao lại có thể chứ?, nghĩ vậy nhưng vị giáo sư cũng không thèm đi hỏi, vì dù sao mình cũng là giáo sư cơ mà.”
Lại qua một lúc nữa, vị phó viện trưởng cũng đứng dậy, bước vài bước và chạy bay trên mặt nước sang bờ bên kia đi vệ sinh. Đến lúc này vị giáo sư tý ngất: “Không phải chứ, chả lẽ ở đây tập trung toàn cao thủ giang hồ?”. Đến lúc này vị giáo sư cũng muốn đi vệ sinh rồi, nhưng hồ bị tường bao quanh, muốn đi nhà vệ sinh đối diện phải đi đường vòng hết cả chục phút đồng hồ mà về đơn vị thì lại xa. “Ôi, làm sao đây?” Vị giáo sư cũng chả buồn đi hỏi hai vị trưởng và phó viện kia, nhịn một lúc rồi cũng bắt chước đứng dậy và nhảy xuống nước: “Mình không tin cử nhân có thể mà giáo sư như mình lại không thể”. Và ùm một tiếng, vị giáo sư rơi xuống nước.
Sau khi được hai vị trưởng và phó viện đưa lên bờ và hỏi vị giáo sư vì sao ông ta lại nhảy xuống nước, vị giáo sư liền hỏi lại họ: “Vì sao các cậu lại có thể đi sang bờ bên kia vậy?”
Hai vị trưởng và phó viện nhìn nhau và cười: “Cái hồ này có hai hàng cọc gỗ, do mấy hôm nay trời mưa nước dâng lên che mất. Chúng tôi biết vị trí hai hàng cọc gỗ ở đâu nên có thể dẫm lên chúng để sang bờ bên kia. Ngài sao không hỏi chúng tôi?…”
Comments
Post a Comment