Skip to main content

Tên trộm và người hàng xóm

Vào lúc đêm khuya, có một toán cướp hung ác đột nhập vào một hộ gia đình. Khi nhìn thấy chủ nhà này đều đang ngủ say, chúng liền cướp sạch hết những thứ đáng giá trong nhà.
Chính ngay lúc toán cướp từ trong nhà nạn nhân đi ra, đang chuẩn bị bỏ trốn, thì vừa khéo lại gặp phải người hàng xóm của nhà này.
Người hàng xóm nhìn thấy của cải trong tay đám cướp này, ngay tức khắc hiểu ra đã xảy ra chuyện gì. Anh này vốn là người ngay thẳng tốt bụng, tuy biết rằng toán cướp hung bạo không dễ chọc, nhưng cũng không nỡ nhìn thấy của cải tích lũy nhiều năm của nhà hàng xóm bị trộm mất như vậy.
Thế là người hàng xóm lấy hết can đảm hô lớn lên: “Có trộm! Có trộm!”. Ông định dùng tiếng kêu đánh thức chủ nhà bị mất trộm còn đang ngủ say giấc, ông nghĩ rằng nếu như mọi người cùng đến chống cự, hẳn sẽ có thể thắng được đám cướp.
Nhưng mà chủ nhà bị mất trộm đó lại ngủ say như chết, bình thường sét đánh cũng không đánh thức được, tiếng hô của người hàng xóm không động tới giấc ngủ của ông ta được. Tuy nhiên, nữ chủ nhà đã tỉnh dậy. Khi bà phát hiện trong nhà bị mất trộm, liền lần theo tiếng kêu xem thử, thì thấy toán cướp ôm của cải nhà bà đang đứng song song với người hàng xóm.
Bà ta khóc lóc hòng muốn đoạt lại của cải, nhưng đám cướp vừa dối gạt vừa hù dọa bà ta, nói họ lấy trộm đồ đều là nghe sự sắp đặt của người hàng xóm, là người sáng xóm thấy tiền sáng mắt nên mới bảo họ đến lấy trộm, bảo nữ chủ nhà mấy ngày nữa hãy qua đòi người hàng xóm. Nữ chủ nhà trong lúc hoang mang sợ hãi, nửa tin nửa ngờ và đi vào trong nhà.
Toán cướp thấy âm mưu của mình đã thành công, bèn đắc ý nói với người hàng xóm rằng:
“Dù cho những lời ông nói là thật đi nữa, cũng sẽ không có người tin đâu, lần sau nếu như ông còn nhiều chuyện nữa, chúng tôi sẽ không khách sáo với ông nữa đâu đấy! Những gì mà ông nhìn thấy đêm nay không được nói với người khác, nếu không cẩn thận chúng tôi giết ông diệt khẩu!”.
Người hàng xóm sức cô thế cô, cuối cùng chỉ có thể đứng nhìn lũ cướp nghênh ngang bỏ đi.
Ngày hôm sau, ông chủ nhà bị mất trộm tỉnh dậy, nhìn thấy trong nhà bị lục tung cả lên, lại nghe người vợ bị dối gạt ăn nói lung tung, trong chốc lát liền hận người hàng xóm thấu xương, ngay tức khắc nổi cơn tam bành chạy sang nhà hàng xóm quát tháo ầm ĩ cả lên.
Nhưng cuối cùng trong nhà hàng xóm lại không phát hiện ra bất cứ vật gì trong nhà mình, bởi vậy cũng không thể khẳng định người hàng xóm chính là kẻ trộm. Tuy là như vậy, nhưng gia đình bị mất trộm ấy vẫn ôm hận trong lòng đối với người hàng xóm.
Về sau, thân nhân gần đó của người hàng xóm đã biết được chuyện này, liền nói với ông ta: “Ông cớ chi phải làm như vậy? Bị trộm là của nhà người ta, liên quan gì đến ông đâu, ông còn động chạm đến toán cướp, coi chừng rước lấy họa sát thân ấy chứ!
Ông xem, bây giờ người bị mất trộm đó không những không cảm ơn ông, còn oán hận ông nữa. Có câu ‘người khôn giữ mình’, nếu chuyện đã không dính dáng đến mình thì không cần phải rước lấy rắc rối, đế tránh khỏi bị nói xấu và tổn thương”.
Người hàng xóm nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi lâu, mới nói rằng: “Tôi đương nhiên biết rằng nhà người ta bị trộm, bản thân tôi vốn không mất mát gì cả, tôi cũng đoán trước rằng tôi nói thật như vậy sẽ bị bọn cướp trả thù. Nhưng nếu đã có duyên trở thành hàng xóm của nhau, thì cần phải quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau mới phải. Các bậc Thánh hiền dạy chúng ta ‘thấy việc nghĩa hăng hái mà làm’, chính nghĩa cần phải đi ngăn chặn cái ác.
Nếu như chúng ta nhìn thấy nguy hiểm liền mặc kệ không nói chi cả, vì để tự bảo vệ mình là mặc kệ điều ác, kiểu tự tư tự lợi đó có khác gì với lũ cướp kia đâu?
Câu nói ‘người khôn giữ mình’ không phải là bảo chúng ta thấy lợi quên nghĩa đâu! Hơn nữa, nhà bị mất trộm tuy không phải là nhà tôi, nhưng nếu như lần này tôi không nói lên sự thật, thì bọn cướp sẽ càng không kiêng nể chi cả, lần sau có thể sẽ trộm đến nhà tôi không chừng, nếu như mỗi người hàng xóm nhìn thấy trộm cướp đều sợ hãi mà không lên tiếng nữa, thì cuối cùng mọi người đều sẽ bị bọn cướp đến nhà lấy trộm hết.
Điều này cũng giống như chúng ta nhìn thấy nhà hàng xóm bị cháy, nếu như ích kỷ nghĩ rằng dù sao nhà mình cũng không mất mát gì nên liền không đi dập lửa, như thế khó lòng đảm bảo rằng lửa sẽ không cháy lan sang nhà mình. Bởi vậy, im lặng và ích kỷ không chỉ làm hại người khác, cuối cùng có một ngày cũng sẽ làm hại chính bản thân mình”.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn!

  Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn! Đàn ông chọn cha (gia đình) Đàn bà chọn con Bức tranh cho ta thấy người đàn bà không bao giờ chọn sống cho bản thân mà luôn hy sinh cho con mình Ngược lại người đàn ông có thể bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ cha mẹ. Một bức ảnh trần truồng lột tả vẻ sơ khai bản năng ngàn đời. Một đạo lý trên đời này, con người chỉ nên sống hết mình vì 2 người: - NGƯỜI SINH RA MÌNH - NGƯỜI MÌNH SINH RA Trên đời này ai cũng sẽ phải chết đi, cha mẹ già rồi cũng bỏ ta ra đi. Vậy sao người đàn ông lại chọn cứu cha mình mà bỏ rơi tính mạng con mình. Vậy là sai hay đúng? Còn người phụ nữ thà hi sinh bản thân để cứu lấy con mình. Đó là sự cao cả, là tình yêu của người mẹ. Dù trong tình huống giữa mẹ và con thì chắc chắn người phụ nữ vẫn cứu con mình, không phải họ không yêu cha mẹ mình mà họ biết con họ cần họ hơn. Còn người đàn ông, họ luôn nghĩ, không lấy được người này họ sẽ lấy người khác, và đứa con này mất đi họ vẫn sẽ có đứa khác, nhưng cha mẹ thì không. Họ không...

ĐỪNG TRANH CÃI VỚI CON LỪA

  Con lừa nói với con hổ: - "Cỏ màu xanh lam". Con hổ đáp: - "Không, cỏ xanh lục." Cuộc thảo luận nóng lên, và cả hai quyết định đưa nhau ra phân xử, và vì điều này, họ đi tới con sư tử, Vua rừng. Ngay trước khi đến khu rừng phát quang, nơi con sư tử đang ngồi trên ngai vàng của mình, con lừa bắt đầu hét lên: - “Thưa điện hạ, có phải cỏ là màu xanh lam không?”. Sư tử đáp: - "Đúng vậy, cỏ là màu xanh lam." Con lừa vội vàng và tiếp tục: - “Con hổ không đồng ý với tôi, mâu thuẫn và làm phiền tôi, hãy trừng phạt nó.” Sau đó nhà vua tuyên bố: - "Con hổ sẽ bị trừng phạt 5 năm im lặng." Con lừa vui vẻ nhảy lên và tiếp tục con đường của mình, bằng lòng và lặp lại: - “Cỏ xanh lam”… Con hổ chấp nhận hình phạt của anh ta, nhưng trước khi đi, anh ta hỏi sư tử: - "Bệ hạ, tại sao lại phạt ta ?, rốt cuộc cỏ cũng xanh lục." Sư tử đáp: - "Trên thực tế, cỏ là màu xanh lục." Con hổ hỏi: - “Vậy tại sao Ngài lại trừng phạt tôi?”. Sư tử đáp: - “Điề...