Skip to main content

Anh ấy dựa vào điều gì để được thăng chức?


Hai chàng trai trẻ Tom và Jones được điều đến một đơn vị. Hai người năng lực như nhau, lại là bạn thân. Hai năm sau, Tom được thăng chức, trong tâm Jones cảm thấy rất bất bình, liền tìm đến ông chủ phản ánh.
Ông chủ không có giải thích với phản ánh của anh, mà chỉ bảo anh đi làm một việc: “Nhà ăn của đơn vị trưa nay không còn đồ ăn gì cả, cậu hãy đi ra ngoài chợ xem có rau gì có thể nấu không”.
Một lát sau, Jones trở về nói rằng: “Trời lạnh quá, chỉ có một ông lão đang bán khoai tây”.
Ông chủ hỏi: “Bao nhiêu tiền một ký?”.
Jones trả lời: “Tôi không có hỏi”.
Lại đi nữa, trở về nói rằng: “Năm đồng”.
Ông chủ hỏi: “Chỉ ăn khoai tây thì đơn điệu quá, có chút rau ăn kèm mới ổn”.

Thế là, Jones lại đi nữa, trở về nói: “Chỗ ông lão còn có cà chua nữa”.
Ông chủ nói: “Không biết mua nhiều có thể rẻ hơn không?”.
Jone muốn đi lại lần nữa. Ông chủ nói: “Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi, uống chút trà. Tôi gọi Tom đến”.
Tom đến, ông chủ cũng đưa ra một vấn đề tương tự như vậy: “Trưa hôm nay, nhà ăn của đơn vị không có rau, cậu hãy đi ra chợ xem thử có rau gì không?”.
Một lát sau, Tom đã trở về, nói với ông chủ rằng: “Trời lạnh quá, chỉ có một ông lão đang bán khoai tây, 5 đồng 1 kg, nếu mua nhiều có thể rẻ hơn bốn năm hào. Trong nhà ông còn có chút cà chua, chúng ta có thể nấu món canh”.
Ông chủ nói: “Vậy hãy đi mua đi”.
Tom nói: “Tôi đã bảo ông ấy theo tôi về đây, đang ngồi đợi ở dưới lầu”.
Để tâm đi làm một công việc, vậy mới có thể thành công. Cái gọi là dụng tâm làm việc, chính là khi làm việc, cho thêm trí huệ, cho thêm dự tính lâu dài đối với công việc, cho thêm từng bước từng bước cân nhắc và kế hoạch đối với công việc.

Chúng ta thường nói, nhà giáo là một công việc lương tâm. Ai có thể trong công tác giáo dục mà cẩn thận cân nhắc ảnh hưởng trong phương cách dạy học của bản thân đối với hôm nay cho đến tương lai của con trẻ, ai có thể trong khóa học thường ngày bồi dưỡng các loại thói quen và năng lực của con trẻ, ai có thể khi đối mặt với rất nhiều trẻ nhỏ lại có thể chân thành che chở cho những tâm hồn bé nhỏ đang trưởng thành, người đó chính là có thể dụng tâm thành tựu học sinh, đồng thời cũng đang thành tựu chính mình!

Comments

Popular posts from this blog

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Hãy tin rằng có nước ở đó

  Một người đàn ông bị lạc ở đâu đó trong sa mạc. Lương thực và nước uống ít ỏi của anh nhanh chóng cạn kiệt. Anh biết rõ rằng nếu không tìm được nước trong vài giờ tới, chờ đợi anh sẽ là bóng tối vô hạn. Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn tin một phép màu nào đó sẽ xảy ra. Rồi anh nhìn thấy một túp lều. Anh không thể tin vào mắt mình. Trước đó, anh đã nhiều lần bị ảo giác và những hình ảnh đánh lừa. Nhưng giờ đây, anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng. Dù sao đi nữa, đây chính là hy vọng cuối cùng của anh. Anh dùng chút sức lực còn lại để đi về phía túp lều. Càng tiến gần, hy vọng của anh càng lớn dần và lần này may mắn cũng đứng về phía anh. Thật sự có một túp lều ở đó! Nhưng tại sao vậy? Tại sao túp lều hoàn toàn hoang vắng? Dường như đã không có ai đặt chân đến đây suốt nhiều năm. Dẫu vậy, người đàn ông vẫn bước vào, mang theo hy vọng tìm được nước. Nhưng cảnh tượng bên trong khiến anh không thể tin vào mắt mình. Có một chiếc máy bơm nước bằng tay ở đó! Anh như được t...

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...