Skip to main content

Nhờ đại đức, người đàn ông hóa giải được kiếp nạn cho bao người qua sông

Chuyện kể rằng một ngày nọ, thầy tướng Yuan và một học giả khác cùng đồng hành lên chiếc thuyền qua sông đi công chuyện. Nhưng vừa ngồi xuống thuyền và quan sát những người xung quanh, thầy tướng Yuan nói với bạn đồng hành: “Chúng ta không cần quá vội qua sông, hãy đợi chuyến sau”, nói rồi cả hai đều rời thuyền lên bờ chờ tiếp.
Ngay khi lên bờ, thầy tướng Yuan nói thầm với người đồng hành: “Tôi nhìn những người trên thuyền thấy mũi của họ phát khí đen, (văn hóa truyền thống Trung Hoa thường để tâm đến khí phát ra từ con người, coi đó là một dạng năng lượng). Chắc chắn những người này sẽ gặp họa sát thân. Vì thế chúng ta nên tránh đi cùng họ”.
Con thuyền vẫn đang chờ thêm khách để khởi hành, một người đàn ông dị tật ở chân dắt con lừa bước lên thuyền. Khi ấy thầy tướng Yuan lại nói với người đồng hành: “Chúng ta có thể lên thuyền đi chuyến này rồi. Vừa xuất hiện một người đàn ông đức cao trọng vọng, chắc chắn sẽ át được vận rủi, không cần phải lo nghĩ nhiều nữa”.
Thế là cả hai lên thuyền. Chỉ lát sau thuyền khởi hành qua sông. Đến giữa sông bỗng nổi trận cuồng phong, mặt nước trở nên dữ dội với những đợt sóng cuồn cuộn, gió rất mạnh, nhìn cực kỳ nguy hiểm.
Tuy nhiên con thuyền bằng cách nào đó vẫn vượt qua được mối nguy hiểm vừa rồi để sang bờ an toàn. Còn người đàn ông tàn tật dắt con lừa được thầy tướng Yuan nói là đức cao vọng trọng giải vận rủi đó chính là Lâu Sư Đức. Sau này ông được phong là tể tướng, công thần nổi tiếng đức độ triều nhà Đường và vẫn được tại vị khi Võ Tắc Thiên lên ngôi Hoàng đế.
Thầy tướng Yuan rất biết nhìn tướng mệnh đoán số, tránh đồng hành cùng người sắp gặp vận rủi để tránh vạ lây, càng giỏi hơn khi biết được câu “Đức năng thắng số”. Người Đức cao chắc chắn sẽ át hết thảy vận rủi để dữ hóa lành.

Comments

Popular posts from this blog

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Hãy tin rằng có nước ở đó

  Một người đàn ông bị lạc ở đâu đó trong sa mạc. Lương thực và nước uống ít ỏi của anh nhanh chóng cạn kiệt. Anh biết rõ rằng nếu không tìm được nước trong vài giờ tới, chờ đợi anh sẽ là bóng tối vô hạn. Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn tin một phép màu nào đó sẽ xảy ra. Rồi anh nhìn thấy một túp lều. Anh không thể tin vào mắt mình. Trước đó, anh đã nhiều lần bị ảo giác và những hình ảnh đánh lừa. Nhưng giờ đây, anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng. Dù sao đi nữa, đây chính là hy vọng cuối cùng của anh. Anh dùng chút sức lực còn lại để đi về phía túp lều. Càng tiến gần, hy vọng của anh càng lớn dần và lần này may mắn cũng đứng về phía anh. Thật sự có một túp lều ở đó! Nhưng tại sao vậy? Tại sao túp lều hoàn toàn hoang vắng? Dường như đã không có ai đặt chân đến đây suốt nhiều năm. Dẫu vậy, người đàn ông vẫn bước vào, mang theo hy vọng tìm được nước. Nhưng cảnh tượng bên trong khiến anh không thể tin vào mắt mình. Có một chiếc máy bơm nước bằng tay ở đó! Anh như được t...

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...