Skip to main content

Posts

Showing posts from February, 2017

Mẹ và vợ cùng rơi xuống nước, cứu ai trước?

Đã bao giờ bạn bị người yêu của mình gặng hỏi, “Nếu mẹ và em cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”. Trong trường hợp này bạn sẽ trả lời như thế nào? Không ít các ý kiến thảo luận được đưa ra không ngớt. Có ý kiến cho biết, đối với người phương Tây, đáp án cho câu hỏi tương tự: “Mẹ và vợ cùng ngã xuống sông” sẽ là: “Cứu vợ trước mới đúng”. Bởi vì trong văn hóa phương Tây, quan hệ vợ chồng nặng hơn quan hệ mẹ con. Gia đình mới do vợ và chồng tạo nên là hạt nhân của xã hội, giá trị được coi trọng hơn gia đình nguyên sinh. Ngoài ra, mẹ nhiều tuổi rồi, đã trải qua phần lớn cuộc đời, vợ thì hẵng còn trẻ, xét từ khía cạnh độ dài hiệu quả của cuộc sống thì càng cần cứu vợ trước. Nếu hai vợ chồng có con đang phải nuôi dạy hay thai nhi trong bụng, cứu vợ trước là điều không nên do dự phút nào, vì con nhỏ không thể không có mẹ. Hơn nữa, tự người mẹ có lẽ cũng bảo con cứu vợ trước, bởi vì mẹ và con trai cùng có quan niệm giá trị như nhau. Có ý kiến cho rằng đáp án của m...

Sống mà chỉ vì ‘miếng ăn’…có phải là kiếp sống thừa?

Có 2 con chim gáy rất thân với nhau. Hết tha thẩn xuống đồng lượm từng hạt lúa, chúng lại bay lên ngọn tre râm ran tiếng gù. Cứ tha hồ mà dồn dập, mà khoan thai có khi nhẹ nhàng như lời tình tự. Bỗng chẳng may một anh bị con người bẫy được đem về nuôi. Anh kia liền đi tìm bạn mới. Mặc dù được chăm sóc chu đáo, nhưng bị giam hãm trong lồng phần thì nhớ da diết cánh đồng quê, phần thì nhớ bạn, chim cất lên những tiếng ai oán não nùng. Nghe tiếng than của bạn, anh chim gáy ở ngoài cũng tìm đến thăm. Thấy bạn mình được ở trong chiếc lồng son, có thức ăn nước uống đầy đủ, anh ta ganh tị bảo: “Tưởng khổ cực lắm, hoá ra phúc đức ông cha bảy đời để lại mới có được kẻ nâng niu chiều chuộng còn than vãn nỗi gì.” Anh chim trong lồng nghẹn ngào không thốt nên lời. Thấy thế anh chim ở ngoài nảy ra ý định: “Mình muốn vào đó, nhưng có cả hai thì thức ăn sẽ ít đi, chi bằng tìm kế cho nó bay ra để ta vào tha hồ mà chén.” Nghĩ vậy anh ta liền dùng lời ngon ngọt dụ dỗ: “Muốn...

Khi nhìn đồng hồ, bạn nhìn kim nào đầu tiên?

Một công nhân nọ oán thán với bạn của mình rằng: “Việc là chúng ta làm, người được biểu dương lại là tổ trưởng, thành quả cuối cùng lại biến thành của giám đốc, thật không công bằng”. Anh bạn mỉm cười nói rằng: “Nhìn đồng hồ của cậu xem, có phải là cậu sẽ nhìn kim giờ đầu tiên, sau đó đến kim phút, còn kim giây chuyển động nhiều nhất cậu lại chẳng thèm ngó ngàng không?”. Bài học rút ra: Trong cuộc sống thường ngày, cảm thấy không công bằng thì phải nỗ lực làm người đi đầu, oán trách chỉ vô dụng.

Cầu xin người khác không bằng cầu xin chính mình

Một người nọ đứng dưới mái hiên trú mưa, nhìn thấy Quan Âm cầm ô đi ngang qua. Người nọ nói: “Quan Âm Bồ Tát, xin hãy phổ độ chúng sinh một chút, cho con đi nhờ một đoạn được không ạ?”. Quan Âm nói: “Ta ở trong mưa, ngươi ở dưới mái hiên, mà mái hiên lại không mưa, ngươi không cần ta phải cứu độ”. Người nọ lập tức chạy vào màn mưa, đứng dưới mưa: “Hiện tại con cũng ở trong mưa rồi, có thể cho con đi nhờ không ạ?”. Quan Âm nói: “Ngươi ở trong mưa, ta cũng ở trong mưa, ta không bị dính mưa, bởi vì có ô; ngươi bị dính mưa, bởi vì không có ô. Bởi vậy, không phải là ta đang cứu độ mình, mà là ô cứu độ ta. Ngươi muốn được cứu độ, không cần tìm ta, hãy đi tìm ô!”, dứt lời Quan Âm bèn rời đi. Ngày hôm sau, người nọ lại gặp phải chuyện nan giải,bèn đến miếu cầu xin Quan Âm. Bước vào trong miếu, mới phát hiện có một người đang vái lạy Quan Âm, người đó giống Quan Âm như đúc. Người nọ hỏi: “Bà là Quan Âm sao ạ?”. Người kia trả lời: “Đúng vậy”. Người nọ lại hỏi: “Vậy t...

Ăn mày thì suốt kiếp vẫn là ăn mày

Thượng đế muốn thay đổi vận mệnh của một kẻ ăn xin, bèn biến thành một lão già đến làm phép cho anh ta. Thượng đế hỏi kẻ ăn xin: “Nếu ta cho cậu mười triệu, cậu sẽ dùng nó như thế nào?”. Kẻ ăn xin đáp: “Vậythì tốt quá, tôi có thể mua một chiếc điện thoại!”. Thượng đế không hiểu, hỏi: “Tại sao lại muốn mua điện thoại?”. “Tôi có thể dùng điện thoại để liên lạc với các khu vực trong cùng một thành phố, nơi nào đông người, tôi có thể tới đó ăn xin”, kẻ ăn xin đáp. Thượng đế rất thất vọng, lại hỏi: “Nếu ta cho cậu một trăm triệu thì sao?”. Kẻ ăn xin nói: “Vậy thì tôi có thể mua một chiếc xe. Sau này, tôi ra ngoài ăn xin sẽ thuận tiện hơn, nơi xa đến mấy cũng có thể đến được”. Thượng đế cảm thấy rất bi thương, lần này, ngài nói: “Nếu ta cho cậu một trăm tỷ thì sao?”. Kẻ ăn xin nghe xong, hai mắt phát sáng: “Tốt quá, tôi có thể mua tất cả những khu vực phồn hoa nhất trong thành phố này”. Thượng đế lấy làm vui mừng. Lúc này, kẻ ăn xin bổ sung một câu: “Tới lúc đó, tôi ...

5 vị ‘sứ giả Diêm Vương’ phái đến nhân gian, bạn đã gặp được mấy người?

Trong đời người, ai cũng từng gặp qua 5 vị sứ giả mà Diêm Vương phái đến nhân gian để cảnh tỉnh, giáo hóa con người. Tuy nhiên, con người trong mê mờ không biết không thấy mà thôi. Tội hồn được quỷ tốt dẫn vào đại điện để Diêm Vương thẩm vấn .Diêm Vương hỏi: “Các ngươi có biết vì sao mà đến nơi này không?”. Tội hồn đáp: “Khi chúng tôi chết, thuận theo ác nghiệp đã tạo lúc còn sống mà đến nơi này, mong đại vương từ bi xá miễn tội lỗi cho chúng tôi”. Diêm Vương nói: “Các ngươi đã tạo những ác nghiệp gì?”. Tội hồn trả lời: “Chúng tôi lúc còn sống không hiếu thuận cha mẹ, sát sinh, trộm cướp, dâm loạn, làm càn, rượu chè, đấu đá, ức hiếp những người yếu đuối thiện lương, phỉ báng Thánh đạo, những chuyện ác đã làm, thật không thể kể hết. Lại tin lời của tà sư, giết heo, bò, dê để cúng tế quỷ thần, cho rằng có phúc, chúng tôi hôm nay tự thú, sám hối hết thảy ác nghiệp đã làm”. Diêm La Vương nói: “Khi các ngươi còn sống, ta đã phái năm vị sứ giả tuần thị thiên hạ nhắc nhở các ...

Tại sao bàn tay có thể che được bầu trời?

Có một khoảng thời gian người đệ tử cảm thấy cuộc sống sao mà thống khổ, thậm chí phiền não. Vị thiền sư dẫn người đệ tử đến một mảnh đất rộng mênh mông bốn bề không gian khoáng đãng, rồi hỏi: “Con hãy ngước nhìn lên phía trên đầu con, con nhìn thấy gì nào?”. “Thiên không (Bầu trời)” Đệ tử đáp. Vị thiền sư lại nói: “Bầu trời rất rộng lớn phải không? Nhưng ta lại có thể dùng một bàn tay che khuất được cả bầu trời đấy!” Người đệ tử không nghĩ ra cách nào tin nổi. Chỉ nhìn theo vị thiền sư dùng một bàn tay và che kín lên hai mắt của đệ tử, rồi hỏi: “Con bây giờ có còn trông thấy bầu trời nữa không?” Tiếp theo vị thiền sư nói tiếp: “Trong cuộc sống, một chút thống khổ, một chút phiền não, một chút trở ngại cũng giống như bàn tay này, nhìn bàn tay thì thấy quả nhiên nó rất nhỏ, nhưng nếu không bỏ nó xuống, luôn cứ kéo nó lại gần mà nhìn, cứ mang nó đặt ở trước mắt mình, gác nó ở trong đầu và  trong tâm tưởng, chính là sẽ giống như cái bàn tay này vậy, che khuất hết cả bầu trờ...

Bị loại sau cuộc phỏng vấn vì tùy tiện chạm vào đồ của người khác

Một công ty xuyên quốc gia ra thông báo tuyển dụng nhân viên cho nhiều vị trí khác nhau với mức lương rất hấp dẫn. Rất nhiều người đã tới, qua nhiều vòng tuyển chọn gắt gao, những ứng viên có trình độ học vấn cao, tướng mạo đẹp đẽ, tư chất nhanh nhẹn, lanh lợi… đã được lựa chọn vào vòng cuối cùng. Sau khi tất cả các ứng viên đều có mặt, vị Tổng giám đốc nhìn qua một lượt với vẻ rất hài lòng, rồi như có vẻ chợt nhớ ra điều gì đó, ông nói: “Tốt lắm! Nhưng giờ tôi phải đi ra ngoài một lát, mọi người hãy đợi tôi”. Nói rồi ông rảo bước ra khỏi phòng. Ngay lập tức căn phòng liền nhốn nháo, người nào người nấy đều tranh thủ ngắm nghía căn phòng với vẻ rất thích thú. Vài người còn háo hức ngồi thử lên chiếc ghế của Tổng giám đốc, xem tài liệu này, lật tài liệu kia để thử xem cảm giác như thế nào. Những người còn lại thấy vậy cũng không nén nổi tò mò, vậy quay căn bàn sang trọng, trầm trồ không thôi. 5 phút sau, vị Tổng giám đốc quay trở lại, dõng dạc tuyên bố: “Cuộc phỏng vấn kết th...

Sinh mệnh của con người thọ được bao lâu?

Ngày nọ, Phật Thích Ca Mâu Ni trầm tĩnh hỏi các đệ tử: “Các con hãy cho ta biết, sinh mệnh của con người thọ được bao lâu?” Một vị đệ tử nhanh nhảu trả lời trước: “Thưa Sư phụ, sinh mệnh của một người thông thường kéo dài mấy chục năm ạ!” Phật Thích Ca Mâu Ni lắc đầu và nói: “Con hoàn toàn chưa hiểu được đạo lý này rồi!”. Một vị đệ tử khác thấy vậy liền trả lời: “Thưa Sư phụ, sinh mệnh con người giống như cỏ cây, mùa xuân nảy lộc đâm chồi, mùa đông khô héo, hoá thành cát bụi”. Phật Thích Ca Mâu Ni mỉm cười rồi nói: “Con đã có thể xét đến sự ngắn ngủi của sinh mệnh, nhưng cũng vẫn chưa minh tỏ!” Lát sau, một đệ tử khác lại nói: “Thưa Sư phụ, sinh mệnh giống như loài phù du, sớm sinh tối diệt, cùng lắm chỉ dài bằng một đêm thôi ạ!”. Phật Thích Ca Mâu Ni nghe xong, nói: “Con đã có cái nhìn sâu hơn đối với hiện tượng sớm nở tối tàn của sinh mệnh, nhưng đó vẫn chưa phải là thấu tỏ chân lý!” Chúng đệ tử ngày càng tranh luận sôi nổi không ngớt. Bỗng một đệ tử nói: “Thưa Sư ...

Dục tốc bất đạt

Vào mùa đông lạnh, ở một bến đò, có một người đàn ông cùng một người hầu mang theo hành lý muốn đi vào thị trấn. Thị trấn ước chừng cách đó khoảng hai dặm đường, nhưng trời đã bắt đầu tối. Người đàn ông này lo lắng hỏi người chủ đò: “Xin hỏi, liệu tôi còn kịp vào thị trấn trước khi cửa thành đóng không?”. Người chủ đò trả lời: “Cứ bình tĩnh, cửa thành vẫn còn đang mở, vội vàng có khi cửa thành lại đóng mất rồi”. Người đàn ông nghe xong, tức giận vì cho rằng chủ đò đang giễu cợt mình nên bước đi ngay lập tức. Hai chủ tớ họ đi đến giữa đường thì người hầu đột nhiên bị ngã khiến cho đống sách bị văng trên mặt đường. Người hầu quá lo lắng, ngồi khóc, không đứng ngay lên được. Đến khi hai người họ sắp xếp rồi buộc được đống sách lại cẩn thận và lên đường, đến nơi thì cửa thành đã đóng lại rồi. Bấy giờ, người đàn ông kia mới ngẫm nghĩ: “Câu nói của người chủ đò thật có tính triết lý!”.

Ai là kẻ trộm?

Có 3 người bạn đến Jerusalem, dọc đường họ cảm thấy do mang quá nhiều tiền, nên tốc độ bị chậm và sợ bọn cướp, nên tất cả cùng nhất trí chôn toàn bộ tiền của cả 3 ở một chỗ, đợi kiếm được xe thì qua lấy lại sau. Tuy nhiên, sáng hôm sau, bọn họ phát hiện số tiền đã “không cánh mà bay”, và chắc chắn thủ phạm chỉ có thể là 1 trong 3 người họ, vì chỉ họ mới biết chỗ chôn tiền. Cãi nhau hồi lâu, tất nhiên là không ai chịu nhận đã lấy cắp tiền, tất cả cùng mang “vụ án” tới gặp Solomon, người thông thái nhất thành Jerusalem xin giúp đỡ. Solomon ngay sau khi nghe xong câu chuyện, trả lời: “Ta cũng đang có 1 vấn đề nan giải, phiền 3 vị nghe câu chuyện của ta trước, góp ý giúp ta rồi sau đó ta sẽ giải quyết giúp chuyện kia của các vị”. Và ngay sau đó, ông kể một câu chuyện cho 3 vị khách: “Một cô gái được hứa gả cho một chàng trai và đã đính hôn ước. Nhưng không lâu sau, cô lại yêu một người khác. Thế là, cô đề nghị hủy hôn với vị hôn phu, đồng thời bằng lòng bồi thường cho an...

Mũi tên gãy

Một hôm trong thời Chiến Quốc, vị tướng kia tặng cho con trai mình một món quà. Ông nói: “Con trai, mũi tên có uy lực mạnh mẽ và quý báu này là một gia bảo. Nó có thể mang lại cho con sự can đảm phi thường và cũng có thể bảo vệ con khỏi những hiểm nguy. Nhưng với điều kiện, con không bao giờ được tháo nó ra khỏi vỏ bọc”. Người con trai, cũng là một người lính, tỏ vẻ ngạc nhiên trước phần da và lông công nhô ra từ phía sau mũi tên. Ngày hôm sau, cậu thanh niên phải tham gia một chận triến khốc liệt. Anh cảm nhận được sự can đảm và mạnh mẽ bên trong mình, giúp anh tiêu diệt bất cứ kẻ địch nào mà anh chiến đấu. Sau ngày hôm đó, người con trai không thôi suy nghĩ về mũi tên kỳ diệu của cha. Cuối cùng, vì tò mò anh đã rút mũi tên ra khỏi bao. Thật bất ngờ, mũi tên đã bị gãy. Đột nhiên, người con trai trở nên sợ hãi, ý chí chiến đấu của anh tan vỡ. “Sao tôi có thể chiến đấu với kẻ thù khi mũi tên đã gãy đây?”, anh lo lắng. Ngày hôm sau, người thanh niên đã bị giết trên chiến trư...

Tay trắng vì chỉ biết giữ cho mình

Vào thời nhà Tống, Lý Sỹ Hành nhậm chức tại Viện hàn lâm. Trong một lần đi sứ sang Triều Tiên, võ tướng Dư Anh đi theo làm phụ tá. Sau khi hoàn thành sứ mạng, đối với những thứ tài vật mà Triều Tiên biếu tặng, Lý Sỹ Hành đều không quan tâm để ý, tất cả đều ủy thác cho Dư Anh xử lý. Lúc lên thuyền trở về nước, Dư Anh thấy đáy thuyền bị thấm nước, lo rằng những thứ vật phẩm của mình sẽ bị ẩm ướt, bèn lấy những thứ lụa là gấm vóc của Lý Sỹ Hành được tặng đem lót ở đáy thuyền, sau đó đặt những thứ của mình lên trên. Thuyền đi trong biển rộng, đột nhiên sóng gió nổi lên, như muốn nhấn chìm tất cả. Mà thuyền lại quá nặng, tình hình vô cùng nguy cấp, thuyền trưởng vội vàng thỉnh cầu Dư Anh vứt bỏ những thứ hàng hóa đó đi để thuyền nhẹ bớt, nếu không thì thuyền lật người chết. Dư Anh lúc này cũng vô cùng hoảng loạn, nên vội vàng vơ những vật phẩm trên thuyền ném xuống biển. Ước chừng số vật phẩm đã bị mất mát khoảng một nửa, thì sóng gió ngừng lại, thuyền cũng ổn định lại, lúc này...

Bạn có đủ quyết tâm để Lên đường

Có một hòa thượng muốn đi vân du khổ luyện. Sư phụ hỏi: “Lúc nào thì con lên đường?”. Vị hòa thượng trả lời: “Tuần sau ạ! Đường xá xa, con sai người làm mấy đôi giày rơm, mua bán mấy thứ rồi sẽ lên đường”. Sư phụ trầm ngâm một hồi, nói: “Không cần như vậy, ta sẽ cho người đến quyên tặng mấy thứ đó”. Sau đó, sư phụ không biết đã nói cho bao nhiêu người, cùng ngày đã có vài người mang giày rơm đến, chất đầy một góc thiền phòng. Sáng sớm hôm sau, lại có người mang ô dù đến tặng cho hòa thượng. Hòa thượng hỏi: “Ngươi vì sao phải tặng ô cho ta?”. Người kia nói: “Sư phụ của ngài nói ngài muốn đi xa, trên đường có thể sẽ gặp mưa to, hỏi tôi có thể không tặng ô cho ngài sao!”. Nhưng hôm ấy không chỉ có một người tới tặng ô, đến tối, trong phòng thiền có đến gần 50 cái ô. Sau đó, sư phụ đi vào phòng thiền của hòa thượng nói: “Giày rơm và ô đã đủ chưa?”. Vị hòa thượng đáp: “Vâng, đủ rồi, đủ rồi thưa sư phụ”. Hòa thượng chỉ vào đống giày và ô chất cao như một ngọn núi nhỏ...

Con khỉ muốn Cải biến trở thành người

Có một con khỉ muốn trở thành người, nó biết muốn biến thành người thì cần phải chặt đứt đuôi, con khỉ quyết định chém đứt đuôi. Trước khi động thủ, con khỉ bị vây quanh và khổ sở bởi 3 câu hỏi gây cản trở: 1. Lúc chặt đuôi có thể rất đau không? (Cải biến là nhất định có thống khổ). 2. Sau khi chặt đuôi xong liệu cơ thể có tiếp tục linh hoạt như cũ hay không? (Cải biến nhất định sẽ có mạo hiểm). 3. Sống lâu như vậy, cho tới nay đã cùng sống với nó rất nhiều năm, không đành lòng vứt bỏ nó. (Cải biến, về mặt tình cảm sẽ có ít nhiều khó chịu). Bởi vậy, cuối cùng con khỉ đã không thể thành người. Ngẫm: Muốn thành tựu một việc, nhất định phải bỏ qua một việc. Luyến tiếc điều bạn đang có, sẽ không thành tựu được điều tốt hơn! Cải biến, có lẽ sẽ thống khổ một phen. Nhưng nếu không thay đổi, có thể sẽ phải thống khổ cả đời. Sự nghiệp lẫn tình cảm đều là như vậy!