Skip to main content

5 vị ‘sứ giả Diêm Vương’ phái đến nhân gian, bạn đã gặp được mấy người?


Trong đời người, ai cũng từng gặp qua 5 vị sứ giả mà Diêm Vương phái đến nhân gian để cảnh tỉnh, giáo hóa con người. Tuy nhiên, con người trong mê mờ không biết không thấy mà thôi.

Tội hồn được quỷ tốt dẫn vào đại điện để Diêm Vương thẩm vấn .Diêm Vương hỏi: “Các ngươi có biết vì sao mà đến nơi này không?”.
Tội hồn đáp: “Khi chúng tôi chết, thuận theo ác nghiệp đã tạo lúc còn sống mà đến nơi này, mong đại vương từ bi xá miễn tội lỗi cho chúng tôi”.
Diêm Vương nói: “Các ngươi đã tạo những ác nghiệp gì?”.
Tội hồn trả lời: “Chúng tôi lúc còn sống không hiếu thuận cha mẹ, sát sinh, trộm cướp, dâm loạn, làm càn, rượu chè, đấu đá, ức hiếp những người yếu đuối thiện lương, phỉ báng Thánh đạo, những chuyện ác đã làm, thật không thể kể hết. Lại tin lời của tà sư, giết heo, bò, dê để cúng tế quỷ thần, cho rằng có phúc, chúng tôi hôm nay tự thú, sám hối hết thảy ác nghiệp đã làm”.
Diêm La Vương nói: “Khi các ngươi còn sống, ta đã phái năm vị sứ giả tuần thị thiên hạ nhắc nhở các ngươi, các ngươi cớ sao không tiếp nhận lời dạy của họ?”.
Chúng tội hồn trả lời: “Khi chúng tôi còn sống, quả thật chưa từng thấy qua, nghe qua lời của họ”. Diêm Vương nói:
“Hãy lắng nghe cho kĩ, ta sẽ nói cho các ngươi về năm vị sứ giả này.

Vị thứ nhất là những người mẹ nơi thế gian. Họ mang thai mười tháng, như mắc phải bệnh nặng; lúc trở dạ càng thêm nguy kịch; sinh nở thành công tựa như sống lại từ cõi chết; sau khi con nhỏ chào đời cần phải bú mớm ôm ấp trong lòng, cực khổ chăm nom; sau khi con lớn lên lại vì chúng mà lo lắng đủ điều. Các ngươi có nhìn thấy không?”
Tội hồn nói: “Nhìn thấy”.
Diêm vương nói:
“Đây là vị sứ giả thứ nhất. Vị thứ hai là những người già nơi thế gian. Họ dung nhan tiều tụy, tóc bạc răng rụng, mắt mờ tai điếc, da thịt nhăn nheo, đi đường loạng choạng. Các ngươi nhìn thấy không?”.
Tội hồn nói: “Nhìn thấy”.
Diêm Vương nói: “Đây là vị sứ giả thứ hai. Vị thứ ba chính là những người bệnh nơi nhân gian. Thân thể đau đớn, khó chịu khôn thấu, món ngon ở ngay trước mắt cũng không ăn được. Các ngươi có nhìn thấy không?”.
Tội hồn nói: “Nhìn thấy”.
Diêm Vương nói:
“Đây là vị sứ giả thứ ba. Vị thứ tư chính là người chết nơi nhân gian. Hơi thở hễ tắt, thì thân chết mệnh hết, thân thể cứng đờ, không đến mười ngày thì thân xác thối rữa, máu mủ chạy khắp, bốc mùi hôi thối. Khi còn sống thì thương thương mến mến, khi chết ngay đến cả nhìn thêm một cái cũng chẳng muốn nữa. Các người có nhìn thấy không?”.
Tội hồn nói: “Nhìn thấy”.
Diêm Vương nói: “Đây là vị sứ giả thứ tư. Vị thứ năm là tội phạm nơi thế gian. Họ bị trói tay tống giam vào ngục, thân chịu đủ các loại hình phạt, hoặc bị chặt đứt chân tay, hoặc bị lửa đốt, hoặc bị chém đầu, các ngươi có nhìn thấy không?”.
Tội hồn nói: “Nhìn thấy”.
Diêm Vương nói: “Đây là vị sứ giả thứ năm của ta”.
Diêm La Vương lại nói với những tội hồn rằng:
“Các ngươi nếu đã nhìn thấy cả, thì cần phải cân nhắc cho kĩ, bản thân cũng sẽ phải trải qua sinh lão bệnh tử như vậy. Nếu như các ngươi phạm tội, cũng sẽ giống như họ vậy, kiếp này cũng phải chịu nhận báo ứng. Các ngươi cớ sao không hiếu thuận cha mẹ, không tôn kính bề trên, lấy nhân đức từ bi làm đầu? Cái gọi là những gì bản thân mình không muốn, thì cũng chớ làm cho người khác.
Tiếp thụ chỉ dẫn và lời dạy của các bậc Thánh hiền nơi thế gian, quy y tam bảo, chuyên tâm phụng đạo, tiết chế dục vọng, thì mới có thể thoát khỏi bể khổ. Tội nghiệp bản thân làm, bây giờ phải tự mình gánh chịu, ta sẽ không xử oan cho các ngươi”.
Tội hồn nói: “Chúng tôi lúc còn sống quả thật đã tạo rất nhiều tội nghiệp”.
Diêm Vương nói với quỷ tốt rằng: “Ngươi hãy dẫn bọn chúng đi chịu khổ hình trong ngục đi”.
Quỷ tốt có vẻ ngoài đầu trâu tay người, hai chân mang móng trâu, sức mạnh phi thường. Chúng chỉ cần cầm cái đinh ba, hễ đâm là xiên qua trăm nghìn vạn tội hồn; rồi ném vào trong nồi lớn rộng bốn mươi dặm mà nấu luộc. Những tội hồn này chết đi sống lại biết bao nhiêu lần, chịu khổ ở đây xong còn có những địa ngục khác càng thống khổ hơn nhiều.

Đời người ngắn ngủi, con người vẫn trong mê mờ mà tạo nghiệp, đến khi thác xuống địa ngục chịu cực hình thống khổ, có hối hận thì cũng muộn rồi!

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn!

  Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn! Đàn ông chọn cha (gia đình) Đàn bà chọn con Bức tranh cho ta thấy người đàn bà không bao giờ chọn sống cho bản thân mà luôn hy sinh cho con mình Ngược lại người đàn ông có thể bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ cha mẹ. Một bức ảnh trần truồng lột tả vẻ sơ khai bản năng ngàn đời. Một đạo lý trên đời này, con người chỉ nên sống hết mình vì 2 người: - NGƯỜI SINH RA MÌNH - NGƯỜI MÌNH SINH RA Trên đời này ai cũng sẽ phải chết đi, cha mẹ già rồi cũng bỏ ta ra đi. Vậy sao người đàn ông lại chọn cứu cha mình mà bỏ rơi tính mạng con mình. Vậy là sai hay đúng? Còn người phụ nữ thà hi sinh bản thân để cứu lấy con mình. Đó là sự cao cả, là tình yêu của người mẹ. Dù trong tình huống giữa mẹ và con thì chắc chắn người phụ nữ vẫn cứu con mình, không phải họ không yêu cha mẹ mình mà họ biết con họ cần họ hơn. Còn người đàn ông, họ luôn nghĩ, không lấy được người này họ sẽ lấy người khác, và đứa con này mất đi họ vẫn sẽ có đứa khác, nhưng cha mẹ thì không. Họ không...

ĐỪNG TRANH CÃI VỚI CON LỪA

  Con lừa nói với con hổ: - "Cỏ màu xanh lam". Con hổ đáp: - "Không, cỏ xanh lục." Cuộc thảo luận nóng lên, và cả hai quyết định đưa nhau ra phân xử, và vì điều này, họ đi tới con sư tử, Vua rừng. Ngay trước khi đến khu rừng phát quang, nơi con sư tử đang ngồi trên ngai vàng của mình, con lừa bắt đầu hét lên: - “Thưa điện hạ, có phải cỏ là màu xanh lam không?”. Sư tử đáp: - "Đúng vậy, cỏ là màu xanh lam." Con lừa vội vàng và tiếp tục: - “Con hổ không đồng ý với tôi, mâu thuẫn và làm phiền tôi, hãy trừng phạt nó.” Sau đó nhà vua tuyên bố: - "Con hổ sẽ bị trừng phạt 5 năm im lặng." Con lừa vui vẻ nhảy lên và tiếp tục con đường của mình, bằng lòng và lặp lại: - “Cỏ xanh lam”… Con hổ chấp nhận hình phạt của anh ta, nhưng trước khi đi, anh ta hỏi sư tử: - "Bệ hạ, tại sao lại phạt ta ?, rốt cuộc cỏ cũng xanh lục." Sư tử đáp: - "Trên thực tế, cỏ là màu xanh lục." Con hổ hỏi: - “Vậy tại sao Ngài lại trừng phạt tôi?”. Sư tử đáp: - “Điề...