Một nhà báo trẻ cải trang thành người tật nguyền nghèo khổ, trà trộn vào sống với những người vô gia cư để tìm hiểu cuộc sống của họ.
Ngay ngày đầu tiên, nhìn thấy chàng trai trẻ tàn tật, ăn mặc rách rưới và bẩn thỉu, từ trong đáy mắt của những người vô gia cư đã lập tức biểu lộ ra một sự quan tâm. Một người đàn ông trong nhóm đã bước đến, đưa cho anh nhà báo một cây gậy gỗ và nói: "Người anh em, hãy cầm lấy nó, như thế sẽ thuận tiện hơn nhiều".
Anh cầm lấy, trong lòng không khỏi cảm kích. Đúng lúc đó, một bóng dáng loang loáng ánh trên mặt đường, dáng đi không bình thường, ngẩng lên nhìn, trong lòng anh cảm thấy như bị cái gì đó thiêu đốt: Người đàn ông đưa gậy lúc nãy đang đi cà nhắc…
Những người vô gia cư dẫn anh đi đến nơi đặt những chiếc thùng rác ở các siêu thị, đến khu dân cư để thu lượm thức ăn và phế liệu bị người ta vứt đi. Họ còn nói cho anh biết nơi nào có nhiều đồ phế liệu, những phế liệu nào đáng tiền và nên đi lượm vào khung giờ nào.
Trong một lần trông thấy anh bước đi khập khiễng một cách vất vả để lật tìm phế liệu, một anh chàng thanh niên da đen bước đến, đưa cho anh túi phế liệu và nói: "Này người anh em, hãy đi sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút, túi đồ phế liệu này anh hãy cầm lấy đi!".
Nhà báo trẻ nghe xong, đứng ngẩn ra đó, như thể không tin vào tai mình: "Vậy làm sao được? Những thứ này cậu vất vả lắm mới lượm được mà!"
Người lang thang đó nghe xong, khẽ nhếch miệng cười, nói một cách rất vui vẻ: "Tôi dễ dàng hơn anh một chút". Nói xong, liền quay người bỏ đi.
Tới buổi trưa, trong lúc đang cảm thấy đói đói, một người đàn ông bị còng lưng trong nhóm đi đến, đưa cho anh ổ bánh mì và nói: "Này người anh em, hãy ăn đi!".
Anh nghe xong, cảm thấy có chút ngại ngùng: "Nếu anh cho tôi, thế thì anh ăn gì đây?".
Người đàn ông nghe xong, khẽ nhếch miệng cười, nói: "Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!". Nói xong, liền lảng sang bên cạnh bỏ đi.
Anh cầm hai ổ bánh mì trong tay, nước mắt lã chã rơi, phải rất lâu sau đó mới bình tĩnh lại được.
Đến tối, anh cùng vài người vô gia cư rủ nhau co rúc dưới chân cầu, một ông lão đầu tóc bạc trắng chầm chậm đi đến, vỗ nhẹ vào vai anh rồi nói: "Này người anh em, cậu hãy đến ngủ ở chỗ tôi, ở đó thoải mái hơn một chút".
Anh nghe xong, cảm thấy nghi hoặc nói: "Nếu tôi ngủ chỗ ông, thế thì ông ngủ chỗ nào?"
Ông lão đó nghe xong, nhoẻn miệng cười, nói: "Tôi dễ dàng hơn cậu một chút!"
Sau một thời gian, nhà báo thấy rằng, trong số họ có chàng trai vô gia cư người da đen luôn thích nói đùa, một tay bị tàn tật, nhưng cậu vẫn luôn thích giúp đỡ những người bị tật cả hai tay. Khi người này bày tỏ cảm kích, cậu luôn thích nói một câu: "Tôi dễ dàng hơn cậu một chút".
Một anh chàng khác, thính giác ở hai lỗ tai không được tốt lắm, mỗi lần nhặt được thứ gì tốt, luôn thích chia sẻ một chút cho người bạn vô gia cư có tật ở mắt; khi người này bày tỏ sự cảm kích, anh luôn nói một câu, chính là: "Tôi dễ dàng hơn cậu một chút".
Không lâu sau đó, vị nhà báo có một loạt bài viết với tiêu đề: "Tôi dễ dàng hơn cậu một chút." Loạt bài báo đã gây sự chấn động lớn đối trái tim và tâm hồn hàng triệu độc giả thân thiết của tờ báo. Đó thực sự là một loạt bài đánh thức những trái tim đã ngủ quá lâu trong sự thờ ơ, lạnh nhạt.
Comments
Post a Comment