Skip to main content

Posts

Showing posts from May, 2017

Phú ông và người nghèo

Có một câu chuyện ngụ ngôn, kể rằng: Có vị phú ông gặp một người nghèo, bèn nói với anh ta:  “Ta đây giàu có như vậy, sao anh không tôn trọng ta?” Người nghèo trả lời:  “Ông giàu có thì có liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải tôn trọng ông?” Phú ông nói:  “Ta chia một nửa tài sản của mình cho anh, anh sẽ tôn trọng ta chứ?” Người nghèo trả lời:  “Ông chia một nửa tài sản cho tôi, vậy thì tôi và ông sẽ như nhau, tại sao tôi phải tôn trọng ông?” Phú ông lại nói:  “Vậy nếu ta đem toàn bộ tài sản cho anh thì sao?” Người nghèo nói:  “Vậy thì tôi lại càng không tôn trọng ông, vì lúc này tôi giàu có rồi, còn ông chỉ là kẻ nghèo đói”. Tuy đây chỉ là một câu truyện cười, nhưng lại nói cho chúng ta biết rõ một đạo lý: Nếu bạn muốn có được sự tôn trọng của người khác, thì cần phải có những thứ khiến người ta phải tín phục. Đó chính là phẩm đức, tình cảm, ý chí, những kỹ năng và năng lực có được qua sự rèn giũa hàng ngày.

Hàn Tín và câu nói của bà lão giặt vải

Hàn Tín – Đại danh tướng của nhà Hán trước khi thành danh, từng lang thang ở đầu đường xó chợ, cũng từng muốn tìm đến cái chết để kết thúc cuộc đời nhàm chán vô vị của mình. Một bà lão giặt vải ở bờ sông vì thương xót ông, nên mỗi ngày đều để dư ra một bát cơm mang đến cho Hàn Tín ăn, cứ liên tục như vậy mấy chục ngày liền. Hàn Tín ăn no xong, dõng dạc hùng hồn trở lại, nói với bà lão rằng, sau này nhất định sẽ báo đáp ân đức của bà. Bà lão vừa nghe xong, đột nhiên giận dữ nói: “Ta vì thương hại mới mang cơm cho ngươi ăn, đàn ông không tự nuôi nổi mình, mà lại nói đến báo đáp người khác ư!”. Những lời này đại ý là, nam tử hán đến tự lập còn không thể, mà lại còn vọng tưởng đến báo đáp người khác, đúng là quá nực cười! Lời nói này của bà lão, có thể nói là rất cứng rắn tuyệt tình! Một bà lão nghèo khổ ốm yếu, lại có thể nói ra những lời giáo huấn như vậy, đối với một nam tử hán như Hàn Tín, quả thực là nhục nhã vô cùng. Tuy nhiên, cũng nhờ cây gậy cảnh tỉnh này, đã lôi Hà...

Câu nói kì lạ nhất thế giới: người vui vẻ nghe xong thấy buồn, người đang buồn nghe được lại vui vẻ

Xưa có một ông vua ở nước nọ muốn tìm ra một câu nói, có thể làm người vui vẻ nghe xong thì thấy buồn, làm người đang buồn rầu nghe xong sẽ vui vẻ. Nhưng ông tìm rất lâu mà không thấy. Cho mãi tới một đêm nọ, ông nằm mơ thấy một bậc trí tuệ, nói với ông một câu nói, cũng chính là câu nói mà bản thân ông đang tìm. Câu nói thần kỳ nhất trong lịch sử đó chính là:   Rồi  tất cả mọi thứ đều sẽ qua đi! Dù là việc tốt hay việc xấu, không có thứ gì có thể là vĩnh hằng bất biến không thay đổi. Khi bạn thất bại, khi bạn đau khổ, bạn nên nói với chính mình: Rồi tất cả mọi thứ sẽ qua đi! Khi bạn thành công, tự đắc với chính mình, cũng nên biết rằng : Rồi tất cả sẽ qua đi! Một kiếp người tốt đẹp, là một quá trình, chứ không phải một trạng thái; nó là một phương hướng, một hành trình, chứ không phải một thời điểm, càng không phải điểm cuối cùng.

Bà muốn khi cháu lớn lên sẽ trở thành như chiếc bút chì này…

Một cậu bé thấy bà nội viết thư liền hỏi: -Bà ơi, bà đang viết những chuyện của nhà ta phải không? Bà có viết về cháu không? Bà nội ngừng viết, mỉm cười nói với cháu: -Cháu đoán đúng rồi, bà đang viết về cháu đây. Nhưng bà viết gì không quan trọng bằng bà viết bằng cái gì, cháu ạ. Bà muốn khi cháu lớn lên sẽ trở thành như chiếc bút chì này… Cậu bé tò mò nhìn chiếc bút chì, nhưng không thấy có gì đặc biệt. -Nó cũng giống như mọi chiếc bút chì cháu đã thấy mà. -Tất cả là phụ thuộc vào cách ta nhìn sự vật cháu ạ. Chiếc bút chì này có năm phẩm chất cần thiết cho cháu nếu cháu muốn sống một cuộc đời tốt đẹp. Thứ nhất: cháu có thể là thiên tài, nhưng không bao giờ được quên có Bàn Tay Dẫn Dắt. Chúng ta gọi bàn tay đó là Chúa Trời. Hãy luôn luôn trao mình cho ý chí của Người. Thứ hai: để viết ta cần phải gọt nhọn bút chì. Việc này có thể làm đau nó một chút, nhưng khi gọt rồi thì nó sẽ sắc nhọn hơn. Vì vậy hãy biết chịu đựng nỗi đau khi nhớ rằng nó có lợi cho cháu. …C...

Đức Phật trả lời 10 vấn đề con người thắc mắc nhiều nhất như thế nào?

Thời Đức Phật tại thế, có rất nhiều đệ tử của ngài vân du bốn phương. Họ thường cùng nhau thảo luận, thường xuyên tranh luận về các hiện tượng siêu hình trong vũ trụ. Có 10 vấn đề được thắc mắc nhiều nhất, đó là: Một là vấn đề có quan hệ đến vũ trụ: 1. Vũ trụ có vĩnh hằng không? 2. Vũ trụ không vĩnh hằng phải không? 3. Vũ trụ là có giới hạn sao? 4. Vũ trụ là vô hạn đúng không? Hai là vấn đề liên quan đến mặt lý học: 5. Thân và tâm là đồng nhất sao? 6. Thân và tâm là riêng biệt? Ba là vấn đề chứng ngộ cảnh giới của Phật Đà: 7. Như Lai sau khi chết có tiếp tục tồn tại ở đây không? 8. Như Lai sau khi chết là không tiếp tục tồn tại ở đây? 9. Như Lai sau khi chết có tồn tại nhưng không tồn tại ở đây? 10. Như Lai sau khi chết không tồn tại cũng không đồng thời tồn tại ở đây? Đối với những thảo luận này, Đức Phật tỏ vẻ không quan tâm. Vậy nên mỗi lần có người tìm gạn hỏi những vấn đề này thì Ngài luôn trầm mặc không nói gì. ...

Chủ đánh chó – Ai mới là người có lỗi?

Một người anh có môt người em trai, Thường ngày,  người em trai  rất ưa thích diện những bộ đồ màu trắng. Một hôm,  người em trai  đi ra ngoài, theo thường lệ vẫn mặc bộ đồ màu trắng. Thật không may, khi anh vừa mới ra ngoài được một lúc thì gặp trời mưa. Vì anh ta vốn yêu thích áo trắng, không muốn chúng bị dơ, vậy nên liền cởi áo trắng ra, mặc lên mình chiếc áo màu đen rồi chạy nhanh về nhà. Anh ta chỉ lo ôm đầu chạy, mà không để ý một con chó từ xa đang lao tới, há miệng định cắn.  người em trai  tránh được, sau khi tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện đây chính là con chó nhà mình. Tại sao ngay cả đến chủ của nó cũng không nhận ra được nhỉ? người em trai  nộ khí xung thiên, quơ ngay một cây gậy, định dạy cho con chó ngu ngốc này một bài học. người anh trai  nhìn thấy hành động của đứa em, vừa bực mình vừa buồn cười, nói:  “Em không nên đánh nó, bởi nó cũng giống như em thôi. Nếu vừa rồi, con chó nhà mình chạy ra ngoài ...

4 người học trò ưu tú của Khổng Tử

Một ngày, học trò Tử Hạ hỏi Khổng Tử: “Theo lão sư, Nhan Hồi là người như thế nào?” Khổng Tử nói: “Nhan Hồi thành tín hơn ta”. Tử Hạ lại hỏi: “Vậy Tử Cống thì sao?” Khổng Tử nói: “Tử Cống thông minh hơn ta”. Tử Hạ lại hỏi: “Còn Tử Lộ thì như thế nào?” Khổng Tử nói: “Tử Lộ dũng cảm hơn ta”. Tử Hạ hỏi tiếp: “Còn Tử Trương thì sao?” Khổng Tử nói: “Tử Trương đoan chính hơn ta”. Tử Cống thấy rất kỳ lạ: “Nếu như thầy nói, vậy 4 người bọn họ vì sao lại phải bái thầy làm sư?”. Khổng Tử bèn trả lời: “Nhan Hồi rất thành kính. Nhưng lại không biết một số việc không đáng để hứa hẹn và không đáng thực hiện, đó mới thực sự là thành tín. Tử Cống rất thông minh, nhưng lại không biết đôi khi phải hài lòng với chính mình, đây mới thực sự là thông minh.  Tử Lộ rất dũng cảm, nhưng lại không biết có những lúc phải biết sợ hãi, thì mới là dũng cảm thực sự. Tử Trương rất đoan chính, nhưng lại không biết người quân tử đoan chính đích thực là như thế nào, vừa cú...

3 niềm vui đặc biệt trong cuộc Đời mỗi con người

Một ngày nọ, Khổng Tử và một số học trò đến núi Thái Sơn du ngoạn, gặp một người tên là Tống Thanh Kỳ. Người này mặc một chiếc áo choàng da hươu, thong dong phóng khoáng gảy đàn ca hát. Khổng Tử hỏi: “Nhìn tiên sinh vui vẻ như vậy, có phải là có chuyện tốt gì không?”. Tống Thanh Kỳ nói: “Chuyện tốt đáng để vui mừng thì có nhiều lắm, đặc biệt là có ba chuyện: Thứ nhất, trời sinh vạn vật, con người là tôn quý nhất trong vạn vật, ta may mắn được làm người, đây chẳng phải là một chuyện đáng vui mừng hay sao? Thứ hai, nam nữ là khác biệt, nam nhân tại thượng, nữ nhân tại hạ, ta may mắn được làm một nam nhân, đây chẳng phải lại là một điều đáng vui mừng? Thứ ba, có người khi còn trong trứng thì đã đoản mệnh chết non. Ta có thể sống đến 95 tuổi, đây chả phải là chuyện đáng vui? Vậy thì còn có gì để khiến ta phải ưu tư lo lắng đây!” Khổng Tử tán thán nói: “Quả thực là một vị khoái đạt minh trí!”