Một ngày nọ, Khổng Tử và một số học trò đến núi Thái Sơn du ngoạn, gặp một người tên là Tống Thanh Kỳ. Người này mặc một chiếc áo choàng da hươu, thong dong phóng khoáng gảy đàn ca hát.
Khổng Tử hỏi: “Nhìn tiên sinh vui vẻ như vậy, có phải là có chuyện tốt gì không?”.
Tống Thanh Kỳ nói:
“Chuyện tốt đáng để vui mừng thì có nhiều lắm, đặc biệt là có ba chuyện:
Thứ nhất, trời sinh vạn vật, con người là tôn quý nhất trong vạn vật, ta may mắn được làm người, đây chẳng phải là một chuyện đáng vui mừng hay sao?
Thứ hai, nam nữ là khác biệt, nam nhân tại thượng, nữ nhân tại hạ, ta may mắn được làm một nam nhân, đây chẳng phải lại là một điều đáng vui mừng?
Thứ ba, có người khi còn trong trứng thì đã đoản mệnh chết non. Ta có thể sống đến 95 tuổi, đây chả phải là chuyện đáng vui?
Vậy thì còn có gì để khiến ta phải ưu tư lo lắng đây!”
Khổng Tử tán thán nói: “Quả thực là một vị khoái đạt minh trí!”
Comments
Post a Comment