Một ngày, học trò Tử Hạ hỏi Khổng Tử: “Theo lão sư, Nhan Hồi là người như thế nào?”
Khổng Tử nói: “Nhan Hồi thành tín hơn ta”.
Tử Hạ lại hỏi: “Vậy Tử Cống thì sao?”
Khổng Tử nói: “Tử Cống thông minh hơn ta”.
Tử Hạ lại hỏi: “Còn Tử Lộ thì như thế nào?”
Khổng Tử nói: “Tử Lộ dũng cảm hơn ta”.
Tử Hạ hỏi tiếp: “Còn Tử Trương thì sao?”
Khổng Tử nói: “Tử Trương đoan chính hơn ta”.
Tử Cống thấy rất kỳ lạ: “Nếu như thầy nói, vậy 4 người bọn họ vì sao lại phải bái thầy làm sư?”.
Khổng Tử bèn trả lời:
“Nhan Hồi rất thành kính. Nhưng lại không biết một số việc không đáng để hứa hẹn và không đáng thực hiện, đó mới thực sự là thành tín.
Tử Cống rất thông minh, nhưng lại không biết đôi khi phải hài lòng với chính mình, đây mới thực sự là thông minh.
Tử Lộ rất dũng cảm, nhưng lại không biết có những lúc phải biết sợ hãi, thì mới là dũng cảm thực sự.
Tử Trương rất đoan chính, nhưng lại không biết người quân tử đoan chính đích thực là như thế nào, vừa cúi đầu vừa ngẩng đầu, mà vẫn có thể là quân tử, thì mới là quân tử đích thực.
Vì thế, có kết hợp ưu điểm của 4 người họ lại để trao đổi với ta, là điều ta không nghĩ tới, cũng không quan tâm. Đây chính là nguyên do vì sao ta là lão sư của họ”.
Comments
Post a Comment