Skip to main content

Sống như hòn đá hay cục gạch?


Truyền thuyết kể rằng, Lão Tử cưỡi trâu xanh qua ải Hàm Cốc, khi đến phủ Hàm Cốc, ngài đã lưu lại cho phủ doãn 5000 chữ “Đạo Đức Kinh”.
Lúc bấy giờ, một cụ già tóc bạc da hồng hào huênh hoang đến phủ tìm ngài.
– Nghe nói tiên sinh học rộng tài cao, xin lão tiên sinh hãy chỉ giáo cho tôi chuyện này.
Ông cụ đắc ý nói: “Tôi năm nay đã 106 tuổi. Nói thực, từ khi thiếu niên đến giờ, ngày nào cũng sống an nhàn. Người bằng tuổi với tôi đều chết cả, họ khai khẩn hàng trăm mẫu đất, ruộng vườn mênh mông cuối cùng lại không còn gì, xây hàng trăm mét tường thành nhưng đâu được hưởng thụ tiếng lộc cộc xe ngựa đi trên đó, xây bốn căn nhà nhưng lại chôn thân nấm mồ nơi ngoại ô hoang vu. Còn tôi, cả đời không phải gặt cũng không phải cấy, nhưng vẫn có ngũ cốc để ăn, tuy không xây nhà gạch, nhưng vẫn có căn nhà che mưa che nắng. Tiên sinh, liệu có phải bây giờ tôi có thể cười cho cuộc đời vất vả bận rộn của họ chứ, lao lực cả đời chẳng thu hoạch được gì, chỉ là đổi lại khiến bản thân chết trẻ mà thôi.”

Lão Tử nghe xong, mỉm cười nói với phủ doãn:
– Xin hãy lấy cho tôi một miếng gạch vỡ và một hòn đá lại đây.
Nói đoạn, Lão Tử mang gạch vỡ và hòn đá đến đặt trước mặt ông cụ rồi nói:
– Nếu chỉ được chọn một trong hai, thì ông chọn gạch vỡ hay hòn đá?”
Ông lão đắc ý chọn miếng gạch đặt trước mặt mình rồi nói:
– Tôi đương nhiên chọn miếng gạch này rồi.
Lão Tử vuốt râu, cười hỏi ông lão:
– Tại sao?
Ông lão chỉ vào hòn đá nói:
– Hòn đá này chẳng có góc cũng chẳng có cạnh, lấy nó làm gì? Mà miếng gạch lại có tác dụng.
Lão Tử lại hỏi những người đang đứng xem chung quanh:
– Các vị chọn gạch vỡ hay chọn đá?
Mọi người ai nấy đều đồng thanh sẽ lấy gạch bỏ đá.
Lão Tử lại quay ra hỏi ông lão:
– “Tuổi thị của đá dài hơn, hay tuổi thọ của gạch dài hơn?”
Ông lão nói:
– Đương nhiên là hòn đá rồi.
Lão Tử thư thái cười nói:
– Hòn đá trường thọ hơn nhưng mọi người không ai chọn nó, viên gạch tuy đoản thọ nhưng mọi người lại chọn, chẳng qua là bởi nó hữu dụng. Vạn vật trong cõi trời đất cũng là như thế. Thọ tuy ngắn mà có ích, mọi người đều chọn, đều thích, thế thì là ngắn mà không hề ngắn. Sống lâu mà lại vô dụng, mọi người đều bỏ qua, mặc nhiên quên mất, nên dài mà lại là ngắn.

Ông lão nghe xong tự cảm thấy hổ thẹn vô cùng, không nói gì cả, vội vàng bỏ đi.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...