Skip to main content

Ba cây chổi quét sáng cuộc đời



Cây chổi thứ nhất
Có một thanh niên trẻ tuổi sau khi trải qua liên tiếp những thất bại về tình yêu và sự nghiệp, trong lòng cảm thấy rất chán nản và rầu rĩ. Áp lực kéo dài, anh ta cảm thấy cuộc sống không còn tia hy vọng nào, toàn là một màu đen ảm đạm. Thế rồi, một hôm anh ta nghe được có người nói rằng trên núi có một vị hòa thượng có thể giúp mọi người giải trừ hết thảy những phiền não và đau khổ. Anh ta liền ôm hoài bão lên núi tìm vị hòa thượng này để thử vận may cho mình.
Anh ta hỏi vị hòa thượng: “Bạch Sư phụ, con cảm thấy rằng bầu trời của cuộc đời con phủ đầy mây đen, thế giới là một khung cảnh ảm đạm, con nên phải làm gì bây giờ ạ?’
Vị hòa thượng ngẩng đầu nhìn trời rồi nói: “Đêm nay sẽ có mưa, thí chủ ngủ lại đây một đêm đi, từ từ rồi ta sẽ nói cho thí chủ biết cách giải quyết!”
Ban đêm quả nhiên trời mưa, mãi đến hết ngày hôm sau cũng chưa tạnh, người thanh niên tìm vị hòa thượng nói: “Bạch sư phụ, bây giờ ngài có thể nói cho con biết biện pháp được không?”, vị hòa thượng lại ngẩng đầu lên nhìn trời rồi nói: “Đợi lúc nào mưa tạnh ta sẽ nói cho thí chủ biết”. Vì đang vào mùa mưa, nên trận mưa này kéo dài tới ba ngày, người thanh niên ở trong chùa một mình với mưa dầm nên cảm thấy rất buồn chán và có phần bực bội. Mãi đến giữa trưa ngày thứ tư, mưa mới bắt đầu tạnh, mây đen tản đi, ánh nắng mặt trời êm dịu tỏa xuống, bầu trời trong vắt như vừa được tắm rửa, trong lòng anh ta đột nhiên cũng rạng rỡ hơn.
Lúc này, vị hòa thượng nói với anh ta: “Thí chủ nhìn xem, trải qua mấy ngày mưa rơi, giờ gặp lại ánh mặt trời thì liền cảm thấy thân thiết và ấm áp. Thí chủ sở dĩ cảm thấy áp lực ảm đạm, cũng là bởi vì những đám mây đen trên đỉnh đầu thí chủ đã tồn tại quá lâu rồi, muốn tiêu tan đám mây ấy đi, nhất định phải dùng một loại tâm thái lạc quan tràn đầy hy vọng để đối phó với chúng. Vả lại, chỉ có trải qua ảm đạm, thí chủ mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp và sự ấm áp của ánh sáng mặt trời”.
Cây chổi đầu tiên của cuộc đời là hy vọng, chỉ có dùng nó mới quét được đám mây đen trên đỉnh đầu, trả lại cho bạn một khoảng trời trong xanh tươi đẹp.


Cây chổi thứ hai

Một nhóm học sinh trung học được cô giáo dẫn đi chơi xuân, ở một bờ sông của vùng ngoại ô. Lúc đến nơi, họ bắt gặp một đôi nam nữ đang ôm nhau, nhóm học sinh cùng nhau len lén nhìn trộm.
Cô giáo bắt gặp tình cảnh này liền hỏi: “Các em! Khi các em nhìn thấy cảnh này thì trong lòng các em nghĩ tới điều gì vậy? Hãy mạnh dạn nói ra đi nào!”
Nhóm học sinh nhao nhao lên tiếng, có em nói “cảnh này trẻ em không nên nhìn thấy”, có em nói “thấy được sự phóng túng dâm loạn”, có em lại nói “nhìn thấy yêu đương vụng trộm”,… nói chung các ý kiến đều kiểu như vậy.
Cô giáo thở dài, rồi dùng một đoạn cây viết lên mặt đất chữ “tình yêu” thật to, sau đó cô nói với học sinh: “Vào một ngày mùa xuân tươi đẹp, ở một bờ sông nhỏ thanh tịnh như thế này, họ làm như vậy trong lòng chắc hẳn nhất định là tràn đầy tình yêu! Các em à, trên thế giới có nhiều tình cảm đẹp như vậy, thế mà sao trong lòng các em lại chỉ chứa đựng ý nghĩ xấu xa như thế?”
Các em học sinh đều cúi đầu xấu hổ.
Cây chổi thứ hai trong cuộc đời chính là tình yêu thương, luôn luôn dùng nó để quét sạch bụi trong trái tim mình, khiến cho trái tim mình tỏa sáng, từ đó sẽ được chứng kiến tình yêu thương tràn ngập trên thế giới này.

Cây chổi thứ ba
Nghe đồn rằng ở một nơi phương xa có rất nhiều kim cương, vì vậy có một người đàn ông đã lên đường tới đó. Lúc ban đầu anh ta đi rất nhanh, cảnh đẹp bên đường không thể hấp dẫn được ánh mắt của anh ta. Thời gian dần qua đi, anh ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, liền bước đi chậm lại, khi vừa đi chậm lại thì anh ta bỗng phát hiện ra rất nhiều viên đá nhỏ có hình thù kỳ lạ ở bên đường, màu sắc rực rỡ, thế là anh ta lựa chọn những viên đá này cho vào chiếc túi đã chuẩn bị để đựng kim cương. Trên đường đi, những viên đá đẹp mắt càng ngày càng nhiều, anh ta cũng nhặt càng ngày càng nhiều và chiếc túi cũng càng ngày càng nặng. Cuối cùng, anh ta ngã trên con đường đến phương xa đó và không đứng dậy được, còn những viên kim cương xinh đẹp kia thì vẫn nằm ở phương xa mà lóe lên hào quang mê đắm lòng người.

Cây chổi thứ ba trong cuộc đời chính là kiên trì, một người trong quá trình theo đuổi những điều mình mong muốn, chắc chắn sẽ có lúc mệt mỏi, chắc chắn sẽ có lúc bước đi chậm lại, mà vào lúc này, đủ mọi cám dỗ sẽ xuất hiện, chỉ có dùng loại chổi “kiên trì” này mới quét sạch được những cám dỗ trên con đường đi của mình để bạn không bị ràng buộc vào những cám dỗ đó, từ đó bạn sẽ đi đến được nơi mình mong ước.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...