Skip to main content

Ai mới là người hạnh phúc?


Vua Dionysius là một bạo chúa khét tiếng, từng cai trị thành Syracuse trên đảo Sicily vào thế kỷ thứ 4 trước Công Nguyên.
Chuyện kể rằng vua Dionysius sống trong một tòa lâu đài nguy nga với đủ mọi người hầu kẻ hạ trên đời. Nhưng vì là một bạo chúa tàn ác, ông cũng bị rất nhiều người căm ghét và khinh bỉ. Bởi vậy mà, dẫu có nắm quyền thế trong tay và sống cuộc sống vương giả, Dionysius vẫn luôn thường trực một nỗi sợ hãi vô hình.
Một ngày, quan cận thần Damocles khúm núm ca ngợi nhà vua rằng:
– Thưa đức vua, ngài có tất cả những gì mà kẻ tôi đòi này khao khát, ngài mới thực là người hạnh phúc nhất thế gian!
– Nhà ngươi thực sự cho rằng ta hạnh phúc hơn bất cứ kẻ nào hay sao?
– Chắc chắn là như vậy. Hãy nhìn vào khối tài sản vĩ đại mà ngài đang sở hữu, hãy nhìn vào quyền lực mà ngài có trong tay, và hãy nhìn vào những kẻ quần thần vẫn đêm ngày hầu hạ ngài, chẳng phải ngài mới là người đứng trên vạn người hay sao?
– Vậy nhà ngươi có muốn đổi vị trí này với ta không?
– Ồ không, thần có mơ cũng đâu dám làm như thế. Nhưng nếu như thần có được sự giàu sang của ngài dẫu chỉ một ngày thôi, thì chắc chắn thần có chết cũng không muốn được nhiều hơn thế.
– Được, vậy nhà ngươi sẽ có được điều đó!
Và thế là ngày hôm sau, Damocles được đưa đến cung điện và đổi vị trí với nhà vua trong một ngày. Ông được khoác áo bào và ngồi trên ngai vàng, được người hầu kẻ hạ phục tùng như chính vị chúa của họ, được thưởng thức bàn tiệc với đủ loại cao lương mỹ vị trên đời. Từ những loại rượu nho đắt tiền, cho đến các loài hoa thơm ngào ngạt trang hoàng trong cung điện, tới các bản nhạc vui nhộn và những điệu múa cung đình, tất cả những gì Damocles muốn đều được đáp ứng đầy đủ. Trong phút chốc, Damocles thấy rằng mình đang là người hạnh phúc nhất.

Nhưng khi nhìn lên trần nhà, ngay phía trên đỉnh đầu ông ta là một thanh gươm. Thanh gươm treo lơ lửng bằng sợi lông đuôi ngựa nên có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Damocles rùng mình sợ hãi, nụ cười tắt ngấm trên môi, còn khuôn mặt thì tái mét vô hồn. Cho đến lúc này, ông không còn tâm trí để thưởng thức rượu ngon, nhạc hay, và những cuộc vui bất tận được nữa. Tất cả những gì ông muốn là được rời xa ngôi báu, chạy trốn khỏi cung điện xa hoa, và trở về với cuộc sống yên ả trước kia.
– Có chuyện gì thế, Damocles, nhà ngươi không thấy ngon miệng nữa à? – vua Dionysius hỏi.
– Thanh gươm, thanh gươm… – Damocles lắp bắp nói.
– Ồ, tất nhiên là ta nhìn thấy. Ta luôn nhìn nó hàng ngày. Nó được treo trên đầu để nhắc nhở ta rằng vẫn luôn có những hiểm nguy rình rập, và rằng ta không được phép lơ là cảnh giác. Thế đấy, cuộc sống của những kẻ vương giả như ta đâu phải chỉ toàn một màu hồng!


Câu chuyện trên là một giai thoại nổi tiếng về vua Dionysius, có tên là “Thanh gươm của Damocles”, được triết gia lừng danh của La Mã, Marcus Tullius Cicero, viết trong tập sách Tusculanae Disputationes của ông.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...