Skip to main content

Bạn là hạt cát hay viên ngọc


Có một người thanh niên trẻ tuổi luôn tự cho mình là một người tài giỏi. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta đi tìm kiếm khắp nơi mà không tìm được một công việc lý tưởng như bản thân mong muốn.
Anh ta cảm thấy ông trời thật bất công bởi vì bản thân mình tài giỏi vậy mà lại không gặp được may mắn. Sau nhiều lần vấp phải trắc trở, anh ta đã trở nên tuyệt vọng đến cùng cực.

Thế rồi một ngày kia, người thanh niên trẻ tuổi này trong lúc tuyệt vọng đã tìm đến bờ biển để tự tử.
Đúng lúc, anh ta định chẫm mình xuống biển thì gặp một ông lão đi tới.
Ông lão nhìn thấy người thanh niên, bèn hỏi anh ta nguyên do tại sao lại phải đi tự tử.
Người thanh niên nói: Cháu là vì cảm thấy tuyệt vọng. Trong xã hội không có ai trọng dụng cháu, họ không thừa nhận khả năng của cháu!”
Ông lão nghe xong, không nói lời nào mà cúi người xuống và nhặt lên một hạt cát, rồi ông đưa cho người thanh niên này nhìn nhìn một lát.
Sau đó ông thả cho hạt cát này rơi xuống dưới, rồi ông hỏi: “Xin cậu hãy nhặt hộ tôi hạt cát mà tôi vừa làm rơi xuống dưới lên!”
Người thanh niên ngạc nhiên nói: “Việc này vốn là điều không thể !”

Ông lão không nói gì mà lấy trong túi của mình ra một viên ngọc trai óng ánh. Sau đó, ông cũng để viên ngọc trai này rơi xuống và nói với người thanh niên rằng: “Cậu có thể nhặt được viên ngọc trai mà tôi vừa làm rơi xuống lên không?”
Người thanh niên nhanh nhảu trả lời: “Đương nhiên là được ạ!”
Lúc này, ông lão mới nói tiếp: “Vậy cậu đã minh bạch ra chưa? Cậu nên biết rằng, hiện tại bản thân mình còn chưa phải là viên ngọc trai. Cho nên, cậu không thể yêu cầu người khác lập tức thừa nhận mình được. Nếu như muốn được người khác thừa nhận, thì cậu phải nghĩ cách để biến mình thành một viên ngọc trai đã.”
Người thanh niên nhìn ông lão rồi nở một nụ cười như để nói rằng anh đã hiểu rõ ràng những lời ông nói.
Trong cuộc sống của chúng ta cũng vậy, đôi khi chúng ta cứ tự nghĩ rằng mình là “viên ngọc trai” nhưng kỳ thực chúng ta có thể vẫn còn đang là “hạt cát” mà thôi. Vì vậy, nếu muốn được đứng ở trên người khác thì đương nhiên chúng ta phải có một điều gì đó nổi trội giống như “chim hạc giữa đàn gà” vậy. Chỉ một chút xem thường và xem nhẹ của người khác mà chúng ta đã không thể nhẫn nhịn nổi thì sao có thể đạt được sự huy hoàng?

Nếu muốn bản thân trở thành xuất chúng hơn người thì phải cố gắng để tự mình trở thành một viên ngọc trai. Có như vậy, người khác mới dễ dàng nhận ra và thừa nhận chúng ta!

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...