Skip to main content

Có đáng giá không?


Một ngày nọ, một đoàn xiếc thú đến một thị trấn nhỏ, xa xôi để biểu diễn. Để phục vụ cho buổi biểu diễn, đoàn xiếc đã tuyển chọn một số công nhân thời vụ của địa phương với một số đãi ngộ tương đối hấp dẫn. Nếu ai làm việc 3 tiếng thì sẽ được tặng một vé ngồi xem biểu diễn cách xa sân khấu, nếu làm việc được đủ 6 tiếng thì sẽ được tặng một vé ngồi ở gần sân khấu hơn, còn nếu làm việc chăm chỉ cả ngày thì sẽ được tặng vé xem ở vị trí đẹp nhất, tốt nhất và trung tâm nhất.

Có hai anh em nghèo nhà nọ vì để giành được vé xem ở vị trí đẹp nhất đã nguyện ý làm việc cả ngày cho đoàn xiếc. Ngay khi bắt đầu, họ đã chăm chỉ chịu khó làm việc một cách vất vả. Từ lúc mặt trời mọc là họ bắt đầu làm việc không nghỉ một giây phút nào, thậm chí buổi trưa họ chỉ ăn một chiếc bánh mỳ. Đến buổi chiều hôm ấy, cả hai anh em họ đều đã thấm mệt, nhưng nghĩ đến tấm vé tốt nhất, chỗ ngồi đẹp nhất họ lại nguyện ý tiếp tục cố gắng.
Đến buổi tối, sau một ngày làm việc vất vả, hai anh em cũng hoàn thành được mục tiêu của mình, giành được tấm vé tốt nhất. Hai anh em háo hức ngồi vào hàng ghế trung tâm để xem xiếc với hai bàn tay phồng rộp và mệt mỏi. Chỉ một lúc sau khi buổi biểu diễn xiếc bắt đầu, trong khi những người khác vỗ tay reo hò thưởng thức các tiết mục thì hai anh em họ lại chìm vào giấc ngủ ngay trên hàng ghế đẹp nhất ấy…

Đọc qua câu chuyện xưa, ngẫm lại mới thấy, chẳng phải rất giống với cuộc đời của nhiều người trong chúng ta sao? Thế giới này thực sự có những điều rất hay, tuyệt diệu giống như màn biểu diễn xiếc kia vậy. Mỗi người chúng ta lại đều hy vọng mình có được chỗ ngồi trước nhất, trung tâm nhất và tốt nhất để thưởng thức màn biểu diễn ấy.

Kỳ thực, chúng ta vẫn luôn tiếp nhận những sự thúc giục như vậy mà tự nhủ bản thân phải cố gắng, cố gắng để giành được chỗ tốt nhất. Và khi ấy, chúng ta lại “liều mạng” làm, làm đến mức thân thể mệt mỏi, suy sụp. Đến khi đạt được mục tiêu rồi thì chúng ta lại phát hiện ra rằng, tai đã nghễnh ngãng, mắt đã mờ dần và bách bệnh quấn lấy quanh thân, kết quả là không còn sức lực để thưởng thức những điều tuyệt diệu ấy nữa.

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn!

  Bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn! Đàn ông chọn cha (gia đình) Đàn bà chọn con Bức tranh cho ta thấy người đàn bà không bao giờ chọn sống cho bản thân mà luôn hy sinh cho con mình Ngược lại người đàn ông có thể bỏ vợ bỏ con chứ không thể bỏ cha mẹ. Một bức ảnh trần truồng lột tả vẻ sơ khai bản năng ngàn đời. Một đạo lý trên đời này, con người chỉ nên sống hết mình vì 2 người: - NGƯỜI SINH RA MÌNH - NGƯỜI MÌNH SINH RA Trên đời này ai cũng sẽ phải chết đi, cha mẹ già rồi cũng bỏ ta ra đi. Vậy sao người đàn ông lại chọn cứu cha mình mà bỏ rơi tính mạng con mình. Vậy là sai hay đúng? Còn người phụ nữ thà hi sinh bản thân để cứu lấy con mình. Đó là sự cao cả, là tình yêu của người mẹ. Dù trong tình huống giữa mẹ và con thì chắc chắn người phụ nữ vẫn cứu con mình, không phải họ không yêu cha mẹ mình mà họ biết con họ cần họ hơn. Còn người đàn ông, họ luôn nghĩ, không lấy được người này họ sẽ lấy người khác, và đứa con này mất đi họ vẫn sẽ có đứa khác, nhưng cha mẹ thì không. Họ không...

ĐỪNG TRANH CÃI VỚI CON LỪA

  Con lừa nói với con hổ: - "Cỏ màu xanh lam". Con hổ đáp: - "Không, cỏ xanh lục." Cuộc thảo luận nóng lên, và cả hai quyết định đưa nhau ra phân xử, và vì điều này, họ đi tới con sư tử, Vua rừng. Ngay trước khi đến khu rừng phát quang, nơi con sư tử đang ngồi trên ngai vàng của mình, con lừa bắt đầu hét lên: - “Thưa điện hạ, có phải cỏ là màu xanh lam không?”. Sư tử đáp: - "Đúng vậy, cỏ là màu xanh lam." Con lừa vội vàng và tiếp tục: - “Con hổ không đồng ý với tôi, mâu thuẫn và làm phiền tôi, hãy trừng phạt nó.” Sau đó nhà vua tuyên bố: - "Con hổ sẽ bị trừng phạt 5 năm im lặng." Con lừa vui vẻ nhảy lên và tiếp tục con đường của mình, bằng lòng và lặp lại: - “Cỏ xanh lam”… Con hổ chấp nhận hình phạt của anh ta, nhưng trước khi đi, anh ta hỏi sư tử: - "Bệ hạ, tại sao lại phạt ta ?, rốt cuộc cỏ cũng xanh lục." Sư tử đáp: - "Trên thực tế, cỏ là màu xanh lục." Con hổ hỏi: - “Vậy tại sao Ngài lại trừng phạt tôi?”. Sư tử đáp: - “Điề...