Ở một vùng quê nọ, có hai cha con làm nghề trồng hoa đang sinh sống trong một khu vườn rộng lớn. Người cha qua những năm tháng nỗ lực tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình từ hai bàn tay trắng, đã trở thành một nhân vật có tiếng trong lĩnh vực trồng hoa và được cả xã hội công nhận.
Trong khi đó, người con sở hữu rất nhiều tài năng, và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ cùng cuộc sống vật chất đủ đầy, thế nhưng ở tuổi 35, anh vẫn là một người vô danh tiểu tốt. Anh luôn suy nghĩ về điều này, vẫn không thể hiểu tại sao mình biết nhiều việc, làm nhiều điều hay mà đến giờ vẫn không có thành tựu.
Một ngày, người cha đưa anh đến vườn hoa mà ông chuẩn bị thu hoạch, chỉ vào cây bông hồng to nhất, đẹp nhất và rực rỡ nhất nằm giữa vườn rồi hỏi:
“Con có biết tại sao cây bông hồng kia lại to và đẹp rực rỡ hơn các cây khác không?”.
“Có phải vì cha mua giống mới không?” – Người con trai đáp.
“Không phải… tất cả đều chung một giống hoa con ạ”.
“Thế có phải cha tưới cho nó nhiều nước và bón cho nó nhiều chất dinh dưỡng hơn không?” – Người con trai tiếp tục đưa ra câu trả lời.
“Cũng không phải. Môi trường sinh trưởng của chúng đều như nhau”.
“Vậy thì chắc là đất ở chỗ đó tốt hơn rồi?”.
“Con lại sai nữa rồi. Đất cũng giống nhau”.
Người con không nghĩ ra câu trả lời nào khác nên đành bỏ cuộc. Lúc này, người cha mới ôn tồn giải thích:
“Con có nhận thấy các cây bông hồng xung quanh ít lá và ít nụ không?”.
“À đúng rồi. Nhưng có nghĩa là gì hả cha?”.
“Trong khu vườn này, chỉ duy nhất có cây bông hồng này là ta thường xuyên nhìn tới. Khi thấy nhiều lá mọc quanh nó, ta tỉa bớt. Khi thấy nó có nhiều chồi, nhiều nụ đâm ra, ta cũng tỉa bớt”.
Người con có vẻ hiểu ra điều gì đó, gật đầu liên tục. Người cha tiếp lời:
“Tất cả các cây hồng đều có điều kiện sống như nhau, nhưng cây này lại được đặc ân của ta là tỉa bớt cành, nụ và lá nên chất dinh dưỡng sẽ tập trung vào bông hoa, không bị phân tán đi nơi khác. Chính vì thế nó to hơn, đẹp hơn và rực rỡ hơn.”
Trầm ngâm một lúc, ông lại tiếp:
“Cũng như con, tuy con rất giỏi, rất nhiều tài, làm được rất nhiều việc nhưng con vẫn chỉ giống như những người khác vì con thiếu tập trung, bị phân tán năng lượng và thời gian vào quá nhiều thứ. Con cần phải xác định cho mình một con đường riêng. Con đam mê gì nhất, điều gì khiến cho con trăn trở nhất, điều gì khiến con có thể sống chết với nó, không quản khó khăn? Hãy theo đuổi thứ mà con yêu nó còn hơn yêu bản thân mình. Lúc đó, con sẽ là người thành công, con trai ạ!”.
Nghe xong câu chuyện, người con đã hiểu ra vấn đề. Anh bật khóc rồi ôm chầm lấy người cha, cảm ơn ông vì đã giúp anh nhìn nhận cuộc đời tốt hơn.
Comments
Post a Comment