Skip to main content

Posts

Showing posts from April, 2018

Luận đàm về Thương hiệu

Như chúng ta đã biết, để một công ty thành công trong việc phát triển thương hiệu hay phát triển sản phẩm dịch vụ của mình ra thị trường thì cần phải có một câu chuyện thương hiệu hấp dẫn người tiêu dùng. Nhưng trong thời đại cạnh tranh hiện nay, “một câu chuyện thương hiệu hấp dẫn” không đủ. Muốn “dẫn dắt” người tiêu dùng, một thương hiệu phải có một “lý tưởng lớn”, hay nói một cách khác, nó phải có một cách nhìn riêng, một quan điểm riêng của nó đối với thế giới, và phải có một cái nhìn vào bên trong thương hiệu của mình để tự hỏi “liệu thương hiệu (chứ không phải sản phẩm) của tôi sẽ đem lại điều gì tốt đẹp cho xã hội ?”.  Thưở ban đầu, những lý tưởng lớn còn mang tính “chức năng”: Ford tin rằng nước Mỹ sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu không chỉ tầng lớp thượng lưu quí tộc mà mỗi gia đình Mỹ đều có một chiếc xe ô-tô (đó là lý do tại sao người ta gọi ông là người “dân chủ hóa” ngành xe hơi). Bill Gates tin rằng thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu như mỗi một người đều có một m...

Người doanh nhân trong tù

Có ba người phải chịu án tù 3 năm vì lý do nào đó. Quản tù hứa với họ rằng mỗi người trong số họ có thể đưa ra một yêu cầu. Người quốc tịch Mỹ thích xì gà nên anh ta yêu cầu có ba hộp xì gà. Người nước Pháp là người lãng mạn nhất nên anh ta yêu cầu một phụ nữ xinh đẹp ở trong tù cùng anh ta. Người Do Thái nói rằng ông muốn một chiếc điện thoại có thể liên lạc với thế giới bên ngoài bất cứ lúc nào. Ba năm trôi qua rất nhanh. Người Mỹ là đầu tiên chạy ra khỏi nhà nhà giam, lỗ mũi và miệng của anh ta nhét đầy những điếu xì gà, và anh ta hét lên: "Hãy cho tôi lửa, cho tôi lửa!" Thì ra anh ta đã quên yêu cầu bật lửa. Người Pháp là người tiếp theo bước ra khỏi nhà giam, chỉ nhìn thấy anh ta đang dắt theo một đứa bé, người phụ nữ năm nào vào cùng anh ta cũng đang bế một đứa bé khác, và trong bụng cô ta đang mang thai đứa bé thứ ba. Người cuối cùng ra khỏi nhà giam là người Do Thái, anh ta nắm chặt tay quản tù và nói: "Tôi đã tiếp xúc với thế giới bên ngoài trong ba...

Đàn gà của Paul

Có một người nông dân tên Paul nuôi một đàn gà. Có một ngày, anh ta vội vội vàng vàng chạy đến nhà một người nông dân khác và nói: "Gà của tôi bị cúm, chết một nửa rồi, làm sao bây giờ?" "Anh cho chúng ăn gì vậy?" "Thóc!" "Anh nên cho chúng ăn lúa mì!" Đến ngày thứ hai, Paul lại cấp tốc chạy đến nói "Không xong rồi, lại có thêm 15 con chết rồi!" "Anh cho chúng uống gì vậy?" "Nước lạnh" "Ài! Anh nên cho chúng uống nước nóng chứ!" Hai ngày sau, Paul lại đến nhà người nông dân kia than thở "Bây giờ tôi chỉ còn 10 con gà thôi!" "Anh cho chúng uống nước lấy từ đâu?" "Từ trong giếng ý!" "Anh nên cho chúng uống nước tinh khiết!" Không lâu sau, Paul lại thông báo "Haiz, con gà cuối cùng của tôi cũng chết rồi!" "Ài ài ài!", người nông dân than thở. "Tiếc quá đi. Tôi còn cố rất nhiều ý kiến hay còn chưa kịp nói cho anh á...

Chó đại gia

Một người đàn ông ôm theo một con chó con, giận dữ đi vào một cửa hiệu vật nuôi được mở ra bởi người Do Thái, nói với ông ta: "Tôi mua con chó của anh để giúp tôi trông nhà, nhưng tối qua, có một tên trộm đã lẻn vào nhà tôi và lấy trộm 200 đô la, con chó này đã nhìn tất cả những điều xảy ra mà lại không hề sủa một tiếng nào!" Ông chủ Do Thái giải thích: "Người chủ cũ của con chó này là một triệu phú, vì vậy đối với nó 200 đô la của anh chả là gì cả." Bài học rút ra: Quản lý có những nguyên tắc vĩnh viễn tồn tại, nhưng không có tính cố định, vì vậy không được lúc nào cũng áp dụng những quy tắc cứng nhắc và không phải quy tắc nào cũng có thể áp dụng trong mọi trường hợp 

Kẻ ăn mày duy nhất

Vào một ngày đẹp trời, có một nhóm người ăn mày đang nằm chơi, vừa phơi nắng, vừa cầu cho bản thân. Có người muốn trở thành đại gia, có người muốn lấy một người vợ đại gia, có người lại cầu mình giỏi giang hơn. Trong đó có một người ăn mày là người Do Thái, anh ta cũng ngước lên trời cầu nguyện. "Ê!" Một người hỏi anh ta: "Anh đang cầu cái gì thế?" "Tôi ước tôi là ăn mày duy nhất trong thành phố này!" Bài học rút ra:  Trong thị trường kinh tế ngày nay, miễn là có thể nghĩ ra những ý tưởng mà những người khác không nghĩ đến, tìm ra những khoảng trống thị trường mà những người khác không tìm thấy, và tạo ra các khái niệm về "độc đáo" và "duy nhất", thì bạn sẽ thành công. Lý do tại sao Do Thái có thể trở thành quốc gia giàu nhất trên thế giới là bởi vì họ có thể vượt qua được những suy nghĩ thông thường và đi theo con đường khác biệt.

Đi trước một bước

Một thương nhân đem hai bao tỏi đến một nơi mà người dân chưa từng nhìn thấy tỏi, họ vô cùng thích thú. Thế là người thương nhân kiếm được hai túi vàng. Một thương nhân khác nghe nói vậy liền đem hai bao hành tây đến đó, người dân ở đó nhìn thấy hành tây càng thích thú hơn. Họ nghĩ dùng vàng không thể biểu đạt hết được tình cảm của họ dành cho thương nhân, thế là họ đem hai bao tỏi quý giá tặng cho thương nhân đó. Người biết nắm bắt trước cơ hội sẽ nắm vàng, người bước theo có thể sẽ nhận tỏi! Phần thưởng thuộc về người biết: Đi trước một bước!

Nobel kinh tế trước sau sẽ thuộc về Việt Nam.

Trong một hội nghị hợp tác kinh tế thế giới diễn ra tại USA, một nhà kinh tế hàng đầu thế giới đặt ra mội bài toán kinh tế như sau : Mua 4 cái áo thun hàng giá rẻ "sida" hết 100 ngàn đồng, đem về mặc. Sau vài tháng, khi áo củ sẽ đem bán và phải thu được... 400 ngàn đồng. Hỏi, bạn sẽ bán cho ai và làm sao bán được? Tất cả các chuyên gia kinh tế của Châu Âu, Mỹ, các giáo sư đáng kính lừng danh ở Harvard, Oxford...đều bó tay. Duy chỉ có một anh nông dân làm đại lý (vựa) hải sản ở Việt Nam mỉm cười đắc ý. Anh ta đem xé nhỏ từng cái áo trước sự ngạc nhiên há hốc mồm miệng của các chuyên gia, giáo sư kinh tế hàng đầu thế giới, còn ngạc nhiên hơn khi anh ta đem mớ giẻ rách đó ngâm với bùn, xong xuôi anh ta đem lên và bắt đầu trói những con cua đã chuẩn bị sẳn. Được biết, cua (có buộc áo thun) ở Việt Nam có giá từ 250 ngàn đến 450 ngàn/kg và 4 cái áo sau khi ngâm bùn xong nặng khoảng... 4 kg. Tất nhiên, giá 4 cái áo giẻ rách có thể được bán lên tới 1 triệu...

NỢ CỨT

Ngày đó hợp tác xã ra một chiến dịch thu gom phân bắc (cứt người), mỗi gia đình một tháng phải đóng đủ mười cân, nếu không đóng đủ thì bị cắt gạo. Thật là một chiến dịch có một không hai trong xã hội loài người. Vậy nên, khi chiến dịch ra đời, cái cầu tiêu trở nên vô cùng quan trọng và cấp thiết. Người người, nhà nhà mua xi măng mua gạch về xây cầu tiêu. Cầu tiêu phải làm bằng xi măng thì cứt mới không bị phân huỷ, chứ ỉa xuống đất vài ngày là bọ hung ăn hết, lấy gì mà đóng cho nhà nước. Vậy nên, cái cầu tiêu quan trọng hơn cái nhà.  Chuyện ỉa đái lúc này cũng cực kỳ quan trọng, dù ai đó có bị tào tháo rượt ở đâu thì cũng phải nhanh nhanh ba chân bốn cẳng chạy thẳng về cầu tiêu nhà mình mà giải quyết chứ để mất đi một cục là mất đi lon gạo chứ chẳng chơi. Nhiều người đi làm ngoài đồng, ngày trước, khi mắc ỉa thì chạy vô bờ, vô bụi làm đại cho xong, nhưng bây giờ, làm như vậy có mà đói chết. Vậy nên, phải tìm cách, có người làm đại vào bao ni lông, có người cuộn trong lá chuối...