Có một thanh niên, nghe nói rằng có vị Hiền triết đức hạnh sống trên sườn núi Himalaya, vị này có năng lực siêu phàm, trí tuệ của ông đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ. Người thanh niên muốn đi theo vị hiền triết này, nên anh đã trèo non lội suối, trải qua trăm đắng ngàn cay mới đến sườn núi Himalaya – nơi ở của Hiền triết mà truyền thuyết nói đến.
Chỗ ở của Hiền triết quả nhiên không giống với người phàm, rừng núi rậm rạp bao phủ chung quanh, lộ ra nét mộc mạc, thanh tịnh mà yên bình.
Người thanh niên cung kính gõ cửa, không ngờ người ra mở cửa là một bà lão đầu tóc bù xù, mặt đầy oán khí. Người thanh niên rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi Đại Tuệ tiên sinh có ở đây không?”.
Nghe bà lão nói như thế, người thanh niên cảm thấy rất ngạc nhiên, vì sao một bậc trí giả vang danh thiên hạ như thế, mà trong mắt của bà lão này lại là tên điên đần độn? Anh ta nhịn không được bèn hỏi: “Bà có quan hệ gì với Đại Tuệ tiên sinh? Tại sao lại nói ông ấy là tên điên đần độn chứ?”.
Bà lão trừng hai con mắt lên, lộ ra vẻ khinh thường: “Thật không may! Ta chính là vợ của tên điên đần độn đó! Lão già đáng chết đó, có lúc cả ngày nói nhảm, nói những điều không hề liên quan đến cuộc sống, thông minh cái gì chứ! Nào là đại từ bi, nào là mỹ cảm, nào khai ngộ gì gì đó. Có lúc ngồi cả ngày không nhúc nhích động đậy, không nói hề một câu, đó không phải là hành vi của kẻ điên sao?”.
Bà lão càng nói càng hăng: “Còn nữa, lão già đó cũng không biết cày ruộng, không biết đốn củi, trong nhà có gạo hay không ông ấy cũng không quan tâm, ông ấy không đi dạo trong rừng thì cũng lặng lẽ nhìn những vì sao trên trời, ông ấy không nhìn những bông hoa dại bên đường thì cũng đi nói chuyện chơi đùa với động vật, đó không phải là hành vi của một tên đần hay sao?”.
Bà lão không ngừng nói những lời hạ thấp Đại Tuệ tiên sinh, khiến cho người thanh niên càng nghe càng thấy mê muội, không biết có nên gặp vị Hiền triết trong truyền thuyết hay không. Anh ta lập tức nghĩ đến bản thân đã trải qua vất vả mới đến được đây, mặc kệ những lời bà lão đó nói là thật hay giả, là đúng hay sai, vẫn cứ gặp Hiền triết rồi nói sau.
Người thanh niên liền hỏi: “Vậy thì Đại Tuệ tiên sinh bây giờ ở đâu?”.
“Ta bảo ông ấy vào rừng đốn một ít củi mang về!”, bà lão thở hổn hển nói: “Đã đi cả ngày trời rồi mà vẫn chưa có tin tức gì, có lúc đi mấy ngày, đúng là vô dụng!”.
Người thanh niên quyết định đi gặp ông ấy, liền tiến vào trong rừng sâu, đi chưa được bao lâu thì nhìn thấy một lão tiên sinh râu tóc bạc trắng vừa đi vừa hát, bên cạnh còn có một con hổ và một con tinh tinh, trên lưng con hổ cõng củi, con tinh tinh thì cầm cây búa.
Lão tiên sinh mặt mày ửng đỏ, giống như mặt trời buổi sáng mùa xuân, trên mặt ông tràn đầy vui sướng, giống như ngọn cỏ non đắm mình trong sương sớm, ông chậm rãi đi tới, giống như một gốc cây đại thụ trong gió, yên tĩnh, có phong độ thư thái.
Trong lòng người thanh niên cảm thấy vui mừng khôn xiết, liền vội chắp hai tay trước ngực: “Xin hỏi, ngài có phải là Đại Tuệ tiên sinh không?”.
Ông lão tỏ vẻ vui mừng, nở nụ cười, thâm thúy mà ngây thơ, giống như bầu trời xanh thẳm của mùa thu. Đại Tuệ tiên sinh nói: “Cậu không phải hoài nghi, những gì cậu trông thấy đều là thật, vợ của ta, hổ, tinh tinh đều là thật, ta chỉ đem lại gánh nặng đau khổ cho vợ mình, còn bắt những người bạn động vật này phải gánh vác hết!”.
Người thanh niên lại hỏi: “Đại Tuệ tiên sinh, tôi không thể hiểu được, ngài thoạt nhìn cũng biết là một bậc trí giả, tại sao người vợ chung sống với ngài lại nói ngài là kẻ điên, là đồ đần chứ?”.
“Điều này cũng không có gì kì lạ cả! Đối với những người chỉ xem trọng vật chất mà nói thì những ai coi trọng trí tuệ hơn vật chất đều là kẻ điên, đối với những người sẵn sàng dành thời gian vào cuộc sống hữu hình, thì bất kỳ sự tiêu tốn thời gian nào trong thế giới tâm linh cũng đều là kẻ ngốc!”.
“Đại Tuệ tiên sinh, tôi càng không thể hiểu được, ngài có thể dễ dàng cảm hóa được loài động vật hung mãnh nhất, vậy tại sao lại không thể cảm hóa vợ của mình chứ?”.
“Chàng trai, cậu đã hoàn toàn lầm rồi, chỉ có người vợ như vậy mới là sự rèn luyện tốt nhất của ta! Rèn luyện đến mức độ nào thì chỉ có những người đích thân trải qua mới biết được”.
Người thanh niên nghe xong cảm động không thôi, lập tức bái Đại Tuệ tiên sinh làm thầy. Từ đó, nếu như có người đến gõ cửa chỗ ở của thánh nhân trong truyền thuyết, bà lão tới mở cửa luôn nói: “Ngươi tìm lão điên đần độn ấy để làm gì?”.
Comments
Post a Comment