Trong ngôi chùa nọ có một tiểu hoà thượng. Công việc của cậu mỗi ngày là quét sạch lá rụng trong sân chùa vào buổi sáng. Ngày nào cũng vậy, tiểu hòa thượng đều phải dậy từ rất sớm để bắt đầu công việc của mình. Buổi sáng phải dậy sớm để quét lá rụng là việc không hề đơn giản, nhất là vào những ngày mùa đông rét mướt hay những ngày gió lớn mưa to.
Ngày nọ, có một hòa thượng nổi tiếng thông minh, nhanh trí trong chùa nói với cậu rằng: “Ngày mai, trước khi quét sân đệ hãy lấy hết sức mà rung cây thật mạnh để toàn bộ lá cây rụng xuống. Vậy là ngày hôm sau chẳng phải đệ không cần phải quét lá rụng nữa sao?”.
Tiểu hoà thượng vừa nghe xong, liền nghĩ thầm trong bụng: “Đúng là một cách hay, chỉ cần một lần vất vả mà được nhàn nhã cả đời”. Thế là ngay ngày hôm sau, cậu tỉnh dậy thật sớm, chạy một mạch ra sân, dùng hết sức để rung cho toàn bộ lá vàng rụng xuống. Sau đó, tiểu hòa thượng quét sạch lá rụng trong sân. Suốt cả ngày hôm ấy, cậu vô cùng vuivẻ trong lòng.
Sáng hôm sau, để yên tâm, tiểu hoà thượng dậy sớm chạy ra sân xem xét một vòng. Cậu lập tức tròn mắt ngạc nhiên, trong sân vẫn đầy lá vàng rụng… Mọi công sức của cậu hôm qua đều trở nên vô ích. Tiểu hòa thượng lại tiếp tục cặm cụi quét lá, trong lòng chán nản, buồn thương.
Vào lúc đó, sư trụ trì bước đến, nhìn vẻ mặt rầu rĩ của tiểu hòa thượng, ông cất lời hỏi: “Vì sao con buồn thảm làm vậy?“. Tiểu hòa thượng hai mắt rơm rớm lệ, nói giọng đầy bi thương: “Thưa thầy, hôm qua con đã rất vất vả quét sân, những tưởng có thể quét sạch lá vàng mà hôm nay lá lại rơi đầy rồi. Con thấy bất lực nên buồn ạ!“.
Sư trụ trì sau khi nghe xong mỉm cười hiền từ và nói: “Đệ tử ngốc à, làm sao con có thể bắt cái cây kia rụng lá theo ý muốn của mình được. Bất kể hôm nay con có cố gắng như thế nào thì ngày mai lá vẫn cứ rụng xuống đầy sân thôi”.
Tiểu hoà thượng lúc này mới hiểu ra, cúi đầu lạy tạ sư trụ trì rồi lại vui vẻ tiếp tục công việc mỗi ngày. Từ đó trở đi cậu không hề còn ca thán hay bất mãn nữa. Lá rụng xuống thì rụng, cậu quét sân vẫn quét…
Comments
Post a Comment