Skip to main content

Posts

Showing posts from December, 2018

Sống phải biết mình là ai !

1. Rùa thi chạy với thỏ trên mặt đất thì chẳng thể nhanh bằng, nhưng rùa bơi dưới nước thỏ chẳng thể đuổi theo: Đừng đặt bản thân sai vị trí. 2. Quạ đen bắt chước đại bàng đi bắt dê, kết quả bị lông dê quấn chặt, cuối cùng bị người chăn dê giết chết: Không phải cứ là chim đều là đại bàng, nhận rõ bản thân mình là ai mới sống được dễ dàng. 3. Một hôm, kiến ngẫu hứng thách thức voi thi sức mạnh. Kiến nói kiến có thể nâng được vật nặng gấp trăm lần trọng lượng cơ thể. Voi nghe xong rũ mình một cái, bùn trên người voi rơi xuống khiến kiến bị chết luôn tại chỗ: Vĩnh viễn đừng tìm nhầm đối tượng, nếu không chết chẳng kịp hối. 4. Ngựa gặp lạc đà trên sa mạc, thấy lạc đà có cái bướu trên lưng thật khó coi nên nói: “Ôi anh bạn, cái bướu trên lưng của anh thật xấu quá đi thôi”. Lạc đà nghe xong chẳng thèm đoái hoài gì đến ngựa. Cuối cùng, lạc đà vượt qua sa mạc còn ngựa thì không: Đừng cười bề ngoài của người khác, nếu không rất có thể ngày nào đó bạn sẽ trở thành trò cười c...

Ba người thầy của Hasan

Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?” Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy đặc biệt của ta. Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với tên trộm”. Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: “Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!”. Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: “Có trộm được gì không?”, và ông ta đều đáp: “Hôm nay thì chưa, nhưng ngà...

1 viên ngói và 1 cục bông

Có một chàng thanh niên nọ mới cưới vợ song cuộc sống sau hôn nhân của anh ta hiếm có một ngày “trời yên biển lặng”. Anh ta thường xuyên cãi nhau với vợ và tỏ ra vô cùng hối hận vì trước khi kết hôn đã nhìn lầm người. Cảm thấy nếu tiếp tục, cuộc sống của mình sẽ trở nên vô nghĩa nên anh ta định trưng cầu ý kiến của bố mẹ xong sẽ ly hôn vợ. Anh chàng liền trả lời, giọng vẫn rất nặng nề: “Trước khi kết hôn thì có, bây giờ thì không?” “Trong lòng vợ con, con có ưu điểm gì không?” – ông bố lại hỏi tiếp. Trầm ngâm một lúc, anh ta đáp: “Trước khi kết hôn có, bây giờ thì chắc là không.” Nghe vậy, bố anh ta mới nói: “Con giỏi hơn bố rồi đấy. Trước khi kết hôn, bố còn không biết mẹ con có ưu điểm gì.” Chàng trai trẻ ngẩng đầu lên nhìn bố, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng dường như bị nghẹn cứng trong cổ, không nói ra được. Ông bố ra khỏi phòng ngủ, đi tìm một viên ngói và một cục bông, hỏi tiếp: “Trong hai thứ này, thứ nào cứng hơn?” Anh con trai chưa hiểu ý đồ của bố nhưng vẫn...

Hai người rớt xuống nước

Có hai người bị rơi xuống nước. Một người thị lực rất tốt, một người mắc chứng cận thị. Hai người đều đang gắng sức vùng vẫy trên mặt sông rộng lớn, chẳng mấy chốc đã bắt đầu cảm thấy kiệt sức. Đột nhiên, người thị lực tốt nhìn thấy được phía trước cách đó không xa có một chiếc thuyền nhỏ đang trôi về hướng của họ. Người bị cận thị kia cũng đã lờ mờ nhìn thấy được. Thế là cả hai người lấy hết dũng khí, ra sức bơi về phía chiếc thuyền. Đang bơi đang bơi, bỗng người thị lực tốt kia ngừng lại, bởi vì anh ta thấy rõ, đó không phải là một chiếc thuyền nhỏ, mà chỉ là một khúc gỗ mục. Nhưng người cận thị không biết điều đó, anh ta vẫn ra sức để bơi về phía trước. Cuối cùng khi anh ta bơi đến chỗ khúc gỗ mục, thì cũng là lúc phát hiện rằng mình cách bờ không còn xa nữa. Người thị lực tốt kia cứ buông xuôi trong dòng nước mà đánh mất đi sinh mệnh, trong khi người cận thị lại tự cứu được chính mình.

Nhà ta có giàu không bố?

Một hôm, đang chơi trong vườn cùng chú cún nhỏ của mình cậu bé người Mỹ bỗng nhiên chạy lại hỏi bố:  “Bố ơi bố, nhà chúng ta có giàu không ạ?” Ông bố nghe xong liền mỉm cười, xoa đầu cậu con trai:  “Bố có tiền, nhưng con không có. Tiền của bố là do bố tự mình cố gắng phấn đấu mà có được, tương lai con cũng có thể thông qua lao động của mình mà kiếm được tiền.” Cậu bé người Mỹ nghe xong lời của bố mình sẽ nhận được vài thông điệp sau đây: Bố của mình rất giàu có, nhưng tiền của bố là của bố. Tiền của bố là do bố thông qua cố gắng mới có được. Nếu như mình muốn có tiền, cũng phải thông qua lao động và cố gắng để có được. Nghe xong trả lời này của bố, cậu bé sẽ rất cố gắng để trở nên giàu có như bố mình. Quan trọng hơn đó là một loại giàu có về tinh thần mà sẽ giúp cậu bé hưởng lợi ích cả đời. Ở một nơi xa xôi, cách nước Mỹ một nửa vòng Trái đất, một cậu bé người Trung Quốc cũng hỏi ông bố giàu có của mình một câu tương tự: “Bố ơi bố, nhà chúng ta có giàu không ...

Viên qua, Su trụ trì và chiếc chuông

Chuyện kể rằng, xưa có vị quan viên tên Tống Văn đời nhà Đường được bổ nhiệm giữ chức Tri phủ đất Tô Châu. Ông là người nổi tiếng thanh liêm, chính trực nhưng lại mang tư tưởng trọng Nho giáo, coi thường đạo Phật. Ngay khi về nhậm chức tại Tô Châu, Tống Văn đã nghe dân gian ca tụng về Phương trượng trụ trì chùa Hàn Sơn là bậc cao tăng tu hành đắc đạo, nức tiếng từ bi đức độ lại có trí huệ hơn người… Ngài Tri phủ đương nhiên không phục, ông thầm nghĩ: “Mấy cái việc rỗi hơi tối ngày tụng kinh gõ mõ, lốc cốc leng keng thì ai mà chẳng làm được. Vả lại, trụ trì chùa ấy có tỏ ra hiền lành đức độ thì khách thập phương mới tới cung phụng, chứ hung dữ thì chỉ có nước bỏ chùa đi khất thực”. Nghĩ vậy nên Tống Văn bèn tìm cách thử tài Phương trượng. Một bữa nọ, quan Tri phủ bèn truyền gọi bốn tên tội phạm chuyên nghề đạo chích đến phủ đường rồi hạ lệnh: – Nội trong đêm nay các ngươi phải lấy bằng được chiếc chuông lớn treo ở chùa Hàn Sơn đem về đây cho ta. Kẻ nào làm lộ việc sẽ nghiêm...

Chuyện 2 con cá sấu đi săn

Chuyện rằng, ngày nọ, có một con cá sấu già đang ung dung thả mình trôi theo dòng nước, sát bờ sông. Bỗng, một con cá sấu trẻ hơn bơi lại gần nó và nói: “Này, tôi nghe nói, ông là tay thợ săn khét tiếng nhất trong vùng. Vậy, ông có thể chỉ cho tôi cách săn mồi được không?”. Bị tiếng của con cá sấu nhỏ đánh thức, con cá sấu già mở mắt, liếc nhìn kẻ vừa gọi nó dậy. Thế nhưng, con cá sấu già chẳng nói một lời mà chỉ im lặng rồi... ngủ tiếp. Tức giận và cảm thấy bị xem thường, con cá sấu trẻ đùng đùng bỏ đi săn, để lại làn nước sủi bọt đục ngầu sau đuôi. “Được lắm, tôi sẽ cho ông biết mặt”, nó nghĩ thầm. Vài tiếng sau, nó quay trở lại và thấy con sấu già vẫn đang say giấc. Thế là, nó bắt đầu khoe khoang về chuyến đi săn thành công của mình: “Này, xem 2 con cá trê chắc nịch mà tôi bắt được đây này. Thế ông đã bắt được gì rồi? Ồ, không có gì hả? Tưởng sao, hoá ra ông cũng có đâu có khét tiếng cho lắm nhỉ?”. Mắt nhắm mắt mở, con sấu già lần nữa nhìn kẻ đang vênh mặt lên với nó. Khô...

Hai người cùng chui ra khỏi ống khói, ai sẽ là người đi rửa mặt?

Có một anh sinh viên thành tích học tập rất tốt, không có môn nào bị dưới điểm A. Anh lại vô cùng ham học hỏi, thấy gì hay là muốn học liền. Một ngày nọ, anh đọc được vài trang trong cuốn sách Talmud – Trí tuệ của người Do Thái thấy hay quá, bèn quyết định đến tìm một giáo sĩ Do Thái nổi tiếng ở thành phố nơi anh ta sống để xin được giảng dạy thêm. Trước khi giúp anh sinh viên, giáo sĩ nói đây là quyển sách sâu sắc nhất về trí tuệ của người Do Thái, do đó ông sẽ thử kiểm tra trí thông minh của anh chàng bằng một câu hỏi, rồi mới quyết định có giúp anh nghiên cứu cuốn sách hay không. Anh sinh viên đồng ý và giáo sĩ đặt câu hỏi: – Hai người đàn ông cùng leo ra khỏi một ống khói, một người mặt mũi sạch sẽ còn một người lại nhem nhuốc, dính đầy muội than. Ai sẽ là người đi rửa mặt? Anh sinh viên nhanh nhảu đáp: – Người mặt bẩn sẽ đi rửa mặt! Đây mà cũng được gọi là một câu hỏi ư? Giáo sĩ thủng thẳng trả lời: – Sai rồi. Người mặt sạch sẽ đi rửa mặt. Người mặt bẩn nhìn thấ...

Hoàng đế và 3 điều trăn trối kỳ lạ

Trong giờ phút lâm chung, Alexander Đại đế triệu tập các cận thần của mình và nói với họ ba điều ước cuối cùng của ông: - Hãy để các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta - Hãy rải tài sản của ta, bao gồm tất cả tiền, vàng, đá quý trên đường đến nghĩa trang - Hãy để bàn tay của ta được thả lỏng và để nó bên ngoài quan tài cho tất cả mọi người nhìn thấy! Một trong những vị tướng của ông đã rất bất ngờ trước những yêu cầu bất thường này và yêu cầu Alexander giải thích. Alexander Đại đế đáp lại: - Ta muốn các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta để chứng minh rằng khi đối mặt với cái chết, ngay cả những ngự y giỏi nhất trên thế giới cũng không có sức mạnh để khôi phục, cải tử hoàn sinh. - Ta muốn rải hết tài sản trên đường vì muốn mọi người thấy rằng sự giàu có về vật chất có được trên Trái Đất này thì sẽ ở lại trên Trái Đất. - Ta muốn bàn tay ta đung đưa trong gió, để mọi người hiểu rằng chúng ta đến thế giới này với bàn tay trắng và chúng ta rời b...

1+1>2

Nhiều năm trước, trong trại tập trung của Auschwitz, một người cha Do Thái nói với con trai: “Bây giờ chúng ta không có của cải gì, tài sản duy nhất chính là trí tuệ, khi người khác trả lời 1+1=2, con nên nghĩ là 1+1>2”. Cậu con trai nghe xong nghiêm túc gật đầu. Sau đó, hai cha con may mắn sống sót. Năm 1946, người cha dẫn con đến thành phố Houston- Mỹ buôn bán đồ đồng. Một hôm, người cha gọi con trai đến và hỏi; “Con có biết giá trị của một cân đồng là bao nhiêu không?”. Cậu bé đáp chắc chắn “35 xu ạ”. Người cha nói: “Không sai, bây giờ tất cả mọi người ở bang Texax đều biết giá mỗi cân đồng là 35 xu, nhưng đối với người Do Thái chúng ta, con nên biết giá mỗi cân đồng nhiều hơn 35 xu. Con hãy thử. Đúng như lời dạy của cha, anh không chỉ dùng đồng làm khóa cửa, mà còn làm dây cót của đồng hồ Thụy Sĩ và làm huy chương của thế vận hội Olympic. Anh đã từng bán một cân đồng với giá 3500 đô la. Vào năm 1974, chính phủ bắt đầu kêu gọi các công ty, tổ chức thanh lí những phế liệu...

Một cân bơ

Có một người nông dân thường xuyên bán bơ cho người thợ làm bánh. Một ngày, người thợ làm bánh quyết định cân lại số bơ anh ta mua để kiểm tra xem liệu người nông dân có bán chính xác khối lượng bơ anh ta yêu cầu hay không. Anh ta đã phát hiện ra khối lượng bơ không như thỏa thuận thực tế và kiện người nông dân ra tòa. Quan tòa hỏi người nông dân rằng, anh đã dùng cách gì để cân khối lượng bơ bán ra. Người nông dân trả lời rằng: Thưa ngài, tôi không có dụng cụ đo lường chính xác nào cả, nhưng tôi có thứ để có thể biết được khối lượng bơ. "Vậy anh đã cân bơ bằng cách nào?". "Thưa ngài, trước khi anh thợ làm bánh mua bơ của tôi, tôi đang mua 1 cân bánh mỳ của anh ta, Mỗi ngày, khi anh bán bánh đem bánh mỳ tới, tôi đặt nó lên bàn cân và đưa lại cho anh ta số bơ có trọng lượng đúng bằng bánh mỳ. Nếu ai đó gian lận, thì đó chính là anh làm bánh". Bài học: Bạn sẽ nhận lại những gì bạn cho đi. Sự gian dối sẽ được đáp trả bằng sự gian dối gấp nhiều lần.

Thua và thắng

Có một hòa thượng lên núi chặt củi, trên đường trở về, ông phát hiện cậu thiếu niên nọ đã bắt được một con bướm và đang cố gắng khom hai bàn tay lại để giữ cho nó khỏi bay. Nhìn thấy người tu hành, cậu cất lời: - Hòa thượng, cháu và ngài đánh cược một ván được không? Hòa thượng hỏi lại: - Cược thế nào? - Ngài đoán xem con bướm trong tay cháu sống hay chết? Nếu ngài đoán sai, bó củi sẽ thuộc về cháu. – cậu thiếu niên trả lời. Vị hòa thượng nọ đồng ý và đoán: “Con bướm trong tay cháu chết rồi.” Cậu thiếu niên cười lớn đáp: - Ngài đoán sai rồi. Nói đoạn, cậu mở tay ra, con bướm từ trong bay lên. Hòa thượng nói: - Được, gánh củi này thuộc về cháu. Nói xong, ông đặt gánh củi xuống, vui vẻ bước đi. Cậu thiếu niên không biết vì sao hòa thượng lại có thể vui vẻ đến như vậy nhưng nhìn gánh củi trước mặt, cậu ta cũng không để tâm lắm mà vui vẻ gánh gánh củi về nhà. Nhìn thấy con về, người cha liền hỏi số củi đó ở đâu ra, cậu mới đem chuyện kể lại cho cha nghe. ...

Người đàn ông thông minh và cái giếng

Ở làng nọ có một người đàn ông thông minh sở hữu một cái giếng nhưng anh ta không dùng gì đến nó nên quyết định bán cho bác nông dân gần nhà. Một hôm, khi đi ngang qua thấy bác nông dân đang múc nước từ giếng lên để nấu ăn, tưới hoa màu, nuôi gia súc, gã thông minh liền ngăn lại và không cho phép bác nông dân múc nước từ giếng lên. Gã nói: - Tôi chỉ bán cho ông cái giếng, tôi không bán nước cho ông. Vì thế, ông không thể lấy nước từ cái giếng này được. Bác nông dân rất buồn mà không biết phải làm sao. Giếng thì mình đã mua rồi, nhưng đúng là mình không trả tiền mua nước từ cái giếng. Giờ giếng có đầy nước mà không được dùng, trong khi cả gia đình mình, hoa màu và gia súc đều cần đến nguồn nước sạch từ cái giếng này. Nghĩ mãi không biết làm thế nào để giải quyết với người đàn ông kia, bác nông dân quyết định mang lên trình quan huyện xét xử, mong lấy lại công bằng. Lên cửa quan, bác nông dân tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện, không giấu giếm bất cứ điều gì, hòng mong lấy lạ...

Từ bi chính là phong thủy tốt nhất

Chuyện kể rằng, xưa kia có một người tên Triệu Tử Hào buôn bán phát tài, bèn mua mảnh đất ở ngoại thành rồi xây nên tòa biệt thự ba tầng, có vườn hoa hồ bơi rất cao quý. Sân sau còn có một cây vải đã trăm năm tuổi, đây cũng chính là một trong những lý do Triệu Tử Hào mua mảnh đất này, vì vợ của anh rất thích ăn vải. Lúc xây dựng và lắp đặt thiết bị, bạn bè đều khuyên Triệu Tử Hào tìm thầy phong thủy xem trước để tránh phạm sát khí. Vốn là người không tin phong thủy, nhưng lần này Triệu Tử Hào lại tán thành ý kiến đó, đặc biệt đi thỉnh đại sư họ Tào khá nổi tiếng, đã xem phong thủy hơn 30 năm. Sau khi mời đại sư ăn cơm trong thành phố, Triệu Tử Hào lái xe chở Tào đại sư về vùng ngoại thành. Trên đường đi, nếu phía sau có xe muốn vượt qua, Triệu Tử Hào đều né qua một bên. Thấy vậy Tào đại sư cười nói: “Ông chủ Triệu lái xe vững chắc quá nhỉ!“. Triệu Tử Hào cười đáp: “Những người muốn vượt qua đa số đều có việc gấp, tôi không muốn khiến họ bị chậm trễ“. Đi đến thị trấn ...

Duyên tiền kiếp

Ngày xưa, có một chàng trai tên Thư Sinh, anh và bạn gái đã đính ước và chuẩn bị cử hành hôn lễ. Thế nhưng trước đó ít ngày, cô gái ấy lại đi lấy người khác.Thư Sinh bị đả kích mạnh và lâm bệnh nặng. Vừa hay, có một du khách qua đường đưa cho Thư Sinh một chiếc gương soi.Thư Sinh nhìn thấy xác của một cô gái trôi dạt vào bờ biển, trên người cô ta không một mảnh vải che thân. Người đầu tiên đi qua cũng chỉ thoáng nhìn, lắc đầu rồi đi. Người thứ hai đi qua cởi chiếc áo khoác và đắp lên người cô gái. Người thứ ba đi qua bèn đào hố và xây mộ cẩn thận cho cô gái. Vị du khách cho biết, người con gái xấu số đó chính là bạn gái của anh ta ở kiếp trước. “Anh là người qua đường thứ hai, đã từng đắp cái áo cho cô gái. Đến nay, cô gái gặp và yêu anh chỉ là để trả nợ tình cho anh thôi. Còn người mà cô ấy phải báo đáp cả đời đó chính là người đã chôn cất cô cẩn thận, người đó chính là người chồng hiện tại của cô gái “.Thư Sinh nghe xong liền tỉnh ngộ ra mọi chuyện.

Người giàu và người nghèo đổi vị trí cho nhau

Ở làng nọ có một phú ông, ông ta suốt ngày ốm yếu, tìm đủ mọi cách để chữa bệnh nhưng không khỏi. Lần lượt hết thầy lang này đến thầy lang kia đều bó tay. Cũng trong làng đó có một người nghèo khỏe mạnh, thế nhưng vì quá nghèo nên lúc nào anh ta cũng chỉ muốn mình trở nên giàu có hơn, anh ta sẵn sàng đánh đổi tất cả để có tiền. Thấy điều ngược đời này, một ông tiên ban cho họ mỗi người một điều ước, ngay lập tức cả hai đều đòi đổi vị trí cho nhau. Người nghèo thì có được cơ thể ốm yếu của phú ông kèm theo một tài sản lớn. Còn phú ông thì khỏe mạnh, nhưng lại trở thành kẻ nghèo kiết xác. Một thời gian sau, phú ông nhờ vào sức khỏe tốt, cơ thể cường tráng mà không ngừng lao động, rồi ông lại trở thành phú ông như xưa. Thế nhưng giàu thì giàu thật nhưng ông sợ mình sẽ lại như trước kia, ốm yếu và dặt dẹo. Lâu dần tâm sinh bệnh, ông ta lại trở thành người mang bệnh tật, suốt ngày rầu rĩ. Còn anh chàng nhà nghèo trong thân xác phú ông khi có được tiền thì lại có quá nhiều bệnh. N...

Chồng chê vợ già

Một cặp vợ chồng đã cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn. Những năm đầu hôn nhân, cuộc sống của họ tuy nghèo khổ nhưng rất vui vẻ, hạnh phúc. Nhiều năm về sau, họ thành đạt hơn và có rất nhiều tài sản. Họ mua một ngôi nhà lớn hơn, một chiếc xe tốt hơn, sống cuộc đời sung túc, vương giả. Sau 50 năm chung sống, người chồng nhìn xung quanh ngôi nhà rồi nhìn vợ mình. Ông nhìn kỹ mái tóc trắng, những nếp nhăn và làn da nhợt nhạt của vợ. Ông nói: - Cách đây 50 năm, chúng ta có một ngôi nhà tồi tàn, một chiếc xe cũ kỹ, ngủ trên ghế sofa và một chiếc ti vi đen trắng. Nhưng mỗi đêm tôi được ngủ với một cô gái 23 tuổi nóng bỏng. Người vợ nghe vậy chỉ im lặng. Ông chồng càng bàn luận sôi nổi hơn: - Bây giờ, chúng ta có một biệt thự, một chiếc ô tô sang trọng, một chiếc giường lớn, một ti vi màn hình to, nhưng mỗi đêm tôi lại ngủ với một bà già 69 tuổi. Thật tệ phải không? Người vợ nhìn chồng rất lâu. Cuối cùng bà cũng bày tỏ suy nghĩ của mình. Với giọng điệu điềm tĩnh, bà nói: -...

Cậu bé và chú chó tật nguyền

Người chủ tiệm treo tấm bảng “Bán Chó Con” lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện. - “Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?”, cậu bé hỏi. Ông chủ trả lời: “Khoảng từ 30 đô đến 50 đô cháu ạ.” Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. “Dạ, nhưng bây giờ cháu chỉ có 2,37 đô thôi”, cậu nói, “Cháu có thể coi chúng được không ạ?” Người chủ tiệm mỉm cười gật đầu và huýt sáo. Từ trong nhà chó mẹ chạy ra cùng với 5 cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Có một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ đó, hỏi: “Con chó con này bị làm sao vậy chú?” Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã khám và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ đi khập khiễng như vậy mãi mãi cho đến hết cả cuộc đời. Cậu bé nghe vậy rất xúc động: “Cháu muốn mua con chó con đó”. Ông chủ đáp lại: “Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho...

Báu vật vô giá nhất của con người

Thời xưa, ở đất Tây Vực có một thương nhân họ Hồ mang một khối bảo ngọc đem bán. Khối bảo ngọc ấy có màu hồng thuần khiết, giống như màu hồng của hoa anh đào, dài mười phân, có giá hơn mười vạn đồng. Long Môn Tử hỏi thương nhân họ Hồ: “Bảo ngọc này có thể chống lại đói khát không?” Người họ Hồ nói: “Không thể!” “Bảo ngọc này có thể chữa khỏi bệnh tật không?” “Không thể!” “Vâỵbảo ngọcnày có thể xua đuổi ôn dịch không?” “Cũng không thể!” “Bảo ngọc này có thể dạy con cái hiếu thảo với cha mẹ, anh em thuận hòa với nhau không?” “Không thể!” Long Môn Tử lại hỏi: “Đã vô dụng như vậy thì rốt cuộc vì sao mà giá của nó lại cao hơn cả mười vạn đây?” Thương nhân họ Hồ đáp: “Bởi vì nó được xuất sinh ở một nơi xa xôi nguy hiểm, phải trải qua muôn phần gian nan mới kiếm được. Cho nên, nó mới vô giá.” Long Môn Tử cười cười bỏ đi rồi nói với đệ tử của mình là Trịnh Uyên: “Cổ nhân có câu nói như thế này: Vàng tuy là vật quý nhưng người sống mà ăn vào thì ...

Nếu nhất thiết phải đặt ra một thời hạn cho đoạn tình này, tôi hy vọng là một vạn năm...

“Đã từng có một tình yêu chân thành ở ngay trước mặt tôi, nhưng tôi lại không biết trân trọng. Đợi đến lúc mất đi rồi mới hối hận không kịp, đau khổ nhất trên thế gian không gì hơn thế. Nếu ông trời có thể cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ nói với người con gái ấy rằng ”Tôi yêu em!”. Nếu nhất thiết phải đặt ra một thời hạn cho đoạn tình này, tôi hy vọng là một vạn năm...” Đại thoại Tây du: Tiên lý kỳ duyên ( Châu Tinh Trì - Chu Ân )

Bài điếu văn của cựu tổng thống George W. Bush trong tang lễ cha mình cố Tổng thống George H. W. Bush

“Các vị Khách quý, các vị Tổng thống và Đệ nhất Phu nhân, các viên chức chính phủ, viên chức nước ngoài, và bạn bè thân quý. Jeb, Neil, Marvin, Doro, và tôi cùng gia đình thân quyến chân thành cám ơn tất cả quý vị đã có mặt tại đây cùng chúng tôi. Tôi có lần nghe người ta nói về con người, “Ý là chết trẻ càng trễ càng tốt.” (Nhiều tiếng cười vang lên). Ở tuổi 85, một thú vui của cố Tổng thống George H. W. Bush là đề máy chiếc thuyền Fidelity, khởi động những động cơ gấp ba lần 300 mã lực để phóng, bay một cách vui vẻ qua Atlantic với thuyền Mật vụ đang căng thẳng theo sau. Ở tuổi 90, cố Tổng thống George H. W. Bush nhảy dù từ phi cơ, đáp xuống Nhà thờ St. Ann bên bờ biển ở Kennebunkport, tiểu bang Maine – nơi mẹ ông kết hôn và nơi ông vẫn thường đi lễ. Mẹ vẫn đùa, bảo bố chọn nơi đó phòng khi dù không bung. (Tiếng cười vang lên.) Ở tuổi 90, ông phấn chấn vui mừng khi bạn thân James A. Baker giấm giúi đem vào bệnh viện một chai vodka Grey Goose. Rõ ràng, chai rượu quá tốt với món...