Skip to main content

Từ bi chính là phong thủy tốt nhất


Chuyện kể rằng, xưa kia có một người tên Triệu Tử Hào buôn bán phát tài, bèn mua mảnh đất ở ngoại thành rồi xây nên tòa biệt thự ba tầng, có vườn hoa hồ bơi rất cao quý.
Sân sau còn có một cây vải đã trăm năm tuổi, đây cũng chính là một trong những lý do Triệu Tử Hào mua mảnh đất này, vì vợ của anh rất thích ăn vải.
Lúc xây dựng và lắp đặt thiết bị, bạn bè đều khuyên Triệu Tử Hào tìm thầy phong thủy xem trước để tránh phạm sát khí.
Vốn là người không tin phong thủy, nhưng lần này Triệu Tử Hào lại tán thành ý kiến đó, đặc biệt đi thỉnh đại sư họ Tào khá nổi tiếng, đã xem phong thủy hơn 30 năm.
Sau khi mời đại sư ăn cơm trong thành phố, Triệu Tử Hào lái xe chở Tào đại sư về vùng ngoại thành.
Trên đường đi, nếu phía sau có xe muốn vượt qua, Triệu Tử Hào đều né qua một bên. Thấy vậy Tào đại sư cười nói: “Ông chủ Triệu lái xe vững chắc quá nhỉ!“.
Triệu Tử Hào cười đáp: “Những người muốn vượt qua đa số đều có việc gấp, tôi không muốn khiến họ bị chậm trễ“.
Đi đến thị trấn nhỏ, con đường hẹp hơn nhiều so với trong thành phố, Triệu Tử Hào liền giảm tốc độ xe lại.
Xe đang chạy thì bất ngờ có một đứa trẻ chạy giỡn từ trong hẻm lao ra, Triệu Tử Hào lập tức giẫm phanh, bẻ tay lái, khó khăn lắm mới tránh được, sau khi đứa trẻ chạy đi, anh cũng không nhấn ga đi liền, mà nhìn vào đầu ngõ giống như đang chờ cái gì đó, một lát sau lại có một đứa trẻ khác chạy ra, đuổi theo đứa trẻ trước.
Tào đại sư kinh ngạc hỏi: “àm sao cậu biết sau đó còn có đứa trẻ khác vậy?“.
Tử Hào trả lời, “Con nít đều thích chơi trò đuổi bắt, nếu chỉ có một đứa trẻ thì nó sẽ không cười vui vẻ đến thế".
Nghe vậy, Tào đại sư liền giơ ngón tay cái lên cười nói: “Cậu thật có tâm!".

Khi xe vừa đến biệt thự, sân sau đột nhiên bay lên bảy tám con chim, Triệu Tử Hào thấy thế thì đứng lại ở cửa ra vào xin lỗi Tào đại sư: “Phiền đại sư chờ một lát hãy vào“.

“Có chuyện gì sao?“, Tào đại sư một lần nữa kinh ngạc hỏi.

Triệu Tử Hào vừa cười vừa nói, “sân sau chắc chắn có trẻ con đang hái trộm vải, nếu bây giờ chúng ta đi vào, chúng sẽ sợ hãi, lỡ như trong lúc quýnh quáng mà té khỏi cây thì không tốt“.

Tào đại sư im lặng một lát rồi nói, “ta không cần nhìn phong thủy cho nhà của cậu nữa rồi“.

Lần này đến phiên Triệu Tử Hào kinh ngạc, “tại sao vậy đại sư?“.

“Nơi nào có cậu thì đều là phong thủy bảo địa“, Tào đại sư đáp.

Comments

Popular posts from this blog

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Hãy tin rằng có nước ở đó

  Một người đàn ông bị lạc ở đâu đó trong sa mạc. Lương thực và nước uống ít ỏi của anh nhanh chóng cạn kiệt. Anh biết rõ rằng nếu không tìm được nước trong vài giờ tới, chờ đợi anh sẽ là bóng tối vô hạn. Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn tin một phép màu nào đó sẽ xảy ra. Rồi anh nhìn thấy một túp lều. Anh không thể tin vào mắt mình. Trước đó, anh đã nhiều lần bị ảo giác và những hình ảnh đánh lừa. Nhưng giờ đây, anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng. Dù sao đi nữa, đây chính là hy vọng cuối cùng của anh. Anh dùng chút sức lực còn lại để đi về phía túp lều. Càng tiến gần, hy vọng của anh càng lớn dần và lần này may mắn cũng đứng về phía anh. Thật sự có một túp lều ở đó! Nhưng tại sao vậy? Tại sao túp lều hoàn toàn hoang vắng? Dường như đã không có ai đặt chân đến đây suốt nhiều năm. Dẫu vậy, người đàn ông vẫn bước vào, mang theo hy vọng tìm được nước. Nhưng cảnh tượng bên trong khiến anh không thể tin vào mắt mình. Có một chiếc máy bơm nước bằng tay ở đó! Anh như được t...

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...