Skip to main content

Luận đàm về thuốc lào


Thuốc Lào không chỉ là thuốc Lào hay chất kích thích hoặc gây nghiện...
Nó là nghệ thuật, là phong cách, là người thầy hiền lành nhất dẫn ta đi sâu vào cảm nhận cuộc sống này...
Phê thuốc Lào - không thể giả được, vậy nên đừng cố chứng tỏ bản thân bằng cách lộ liễu như vậy... 
Hãy tìm cho mình một chỗ ngồi vững chắc, bên cạnh là cốc trà đá mới pha được bưng ra đặt cạch xuống chiếc bàn trước mặt...
Điếu... hãy kiểm tra xem điếu có hở không? Có hiện tượng nấm mốc không? Có đầy nước không? Nước điếu đặc hay loãng? Có sinh vật lạ nào bên trong không?...
Vê 1 bi nhẹ nhàng kín và chắc nõ điếu, đánh lửa bằng diêm và tạo 1 góc 45 độ để diêm cháy đều lửa liếm lên 50% của que diêm... Cầm điếu lên tạo góc 52 độ từ mồm mình xuống đất, tay cầm diêm đưa nhẹ nhàng đều khắp bi thuốc Lào để cháy đều... Hãy ngắt lửa và tiếp tục rít nhẹ nhàng để bi Lào tiếp tục cháy và đưa khói vào trong điếu 1 cách ngon lành nhất... Khi khói đã vào đến cổ hãy cố rít nhẹ thêm 1 chút để khói lên cao hơn, rồi phì nhẹ tàn thuốc Lào đi như cách bạn xua đuổi tình cảm của đứa bạn ghét dành cho bạn bởi vì tất cả những gì tinh tuý nhất của Lào - từ thể xác cho đến linh hồn - đều đã nằm trog chiếc điếu trên tay bạn...
Thở khói đầu ra, nhấp nhẹ 1 ngụm trà đá, thở thêm 1 hơi ra và kề chiếc điếu trùm lên đôi bờ môi khẽ hững hờ... Hãy mở rộng cổ họng cũng như đôi môi đã được bao phủ bởi chiếc điếu chứa đựng sự kỳ diệu kia... 
Hãy rít vào nhẹ nhàng, cố gắng vượt qua 3s đầu khó khăn và kết thúc bằng một tiếng rít mạnh và dài như thể đang cất tiếng gọi về cội nguồn...
Hãy thở khói ra một cách bình tĩnh và chậm rãi với khẩu hình miệng như đang ngậm ống hút, khẽ tựa lưng ra chỗ dựa chắc chắn mà bạn đã lựa chọn để gửi gắm cho trip này và... thả lỏng... đừng cố gắng làm gì vào lúc này, vì bạn cần cảm nhận trip này ra sao... hãy ngẩng cao đầu và ngậm miệng nuốt xuống sau khi hết khói...
Lúc này, mọi thứ xung quanh đã không còn ý nghĩa, hãy nhắm mắt lại và cảm nhận từng tế bào phổi đang hân hoan như thể được gặp lại tri kỷ, lan ra khắp lồng ngực, đến từng cánh tay, chân và đến từng đầu ngón... hãy cảm nhận từng nhịp thở của bản thân như cách bạn tập trung vào nó khi bạn bẹp nhau...
Tập trung - và cảm nhận...
...
( 2 phút sau, hoặc là 5 phút, hoặc có thể là 30 phút )
Hãy nhẹ nhàng cầm cốc trà đã tan dịu bớt cái buốt giá, nhấp một ngụm lớn rồi nuốt vào để cảm nhận dòng nước mát lạnh đi sâu len lỏi vào trong cơ thể làm dịu mát đi cái nóng ngày hè... Lẩm bẩm "cuộc sống mà" rồi thanh toán và tiếp tục lao vào dòng xoáy của cuộc sống này một cách đầy tự tin, đầy năng lượng và hãy luôn nhớ điều này:
"Lào is love - Lào is life"

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...