Skip to main content

Posts

Showing posts from July, 2019

Bán tủ lạnh ở Bắc Cực có phải việc bất khả thi?

Giữa vùng đất chìm trong băng tuyết suốt 365 ngày mỗi năm, không biết đến nóng bức hay ấm áp là gì, liệu họ có cần tới một thiết bị làm lạnh nữa hay không?  Để trả lời câu hỏi này, một người đàn ông đã lặn lội tới tận Bắc cực, nơi người Eskimo sinh sống, để thử chào bán một chiếc tủ lạnh. Nhiều người, thậm chí cả những bạn bè thân thiết nhất của anh chàng này khi nghe chuyện đều cảm thấy nực cười và không ủng hộ. Họ cho rằng đây là một công việc bất khả thi không thể nào thực hiện được, thay vào đó, anh ta nên mang lò sưởi tới để xua tan sự băng giá cho người dân ở Bắc cực thì hơn.  Tuy vậy, người đàn ông vẫn kiên định với ý nghĩ của mình. Nhưng thay vì quảng cáo về công dụng làm lạnh của chiếc tủ lạnh đời mới, anh lại giới thiệu cho những người dân Eskimo tại đây về công dụng giữ thức ăn tươi mới mà không hề bị đóng băng trong cái giá rét của băng tuyết bao phủ khắp nơi. Thay vì phải chờ đợi một thời gian rất dài để làm tan băng từ thức ăn và nước uống, những người dân...

1$ và 6% hay lối Tư duy khác biệt và trái ngược

Có một người đàn ông Do Thái ăn mặc vô cùng sang trọng với đôi giày da cao cấp và đồng hồ đắt tiền trên tay bước vào một ngân hàng lớn giữa thành phố. Ông lấy ra một tập chi phiếu trị giá 500 ngàn đô la Mỹ để làm tài sản thế chấp và hỏi ngân hàng: "Tôi có thể vay tiền được không?" Nhân viên ngân hàng trả lời: "Không thành vấn đề thưa ngài. Ngài muốn vay bao nhiêu tiền ạ? Người đàn ông đáp: "1 đô la." Nhân viên hỏi lại: "Chỉ cần một đô thôi sao?" Người đàn ông trả lời: "Đúng. Không được hay sao?" Nhân viên: "Đương nhiên là được rồi thưa ngài. Lãi suất vay tiền một năm tại ngân hàng chúng tôi là 6% , sau một năm, ngày chỉ cần trả lại 1 đô la và 6% lãi suất, chúng tôi sẽ trao lại số cổ phiếu này cho ngài một cách hoàn chỉnh." Người đàn ông: "Được, cảm ơn cô." Nói xong, người Do Thái liền đứng lên đi ra ngoài. Một người đàn ông cũng đến gửi tiền tại ngân hàng tình cờ chứng kiến và tò mò đi theo. Ông ta hiếu...

Hoà hợp mà khác biệt

"Củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác". Tom là một cậu bé chăn cừu, cậu có một đàn cừu thuần màu trắng như một đám mây cực lớn. Chính vì thế Tom cực kì ghét con cừu đen duy nhất trong đàn, cậu luôn hăm he làm thịt nó. Vào một ngày mùa đông nọ, trời đổ tuyết lớn, đàn cừu màu trắng lẫn trong nền tuyết làm Tom không cách nào tìm được. Cuối cùng nhờ con cừu đen duy nhất đó mà Tom tìm về được đàn cừu của mình. Từ đây Tom hiểu được một đạo lý, thuần tuý cố nhiên rất đẹp, thế nhưng cộng sinh hài hoà lại càng tốt hơn. Trên thực tế, mỗi vật đều có tính chất khác nhau, có vẻ đẹp khác nhau. Hổ dễ nổi nóng, khỉ hấp tấp, cừu hiền lành, động vật đã vậy, thực vật lại càng thú vị hơn, trên đời này không bao giờ có hai chiếc lá giống hệt nhau, cả những thứ cùng loại cũng không phải nhất thành bất biến huống chi là những vật khác nhau hoàn toàn. Vật đã thế, con người càng thế... Tả Truyền từng viết, tư tưởng con người không ai giống ai, mỗi người một vẻ. M...

BỐ SỢ GÌ NHẤT?

Bố đi làm về, nó vội núp mình sau cánh cửa, chờ bố bước vào nhà nó đột ngột lao ra: - Òa òa... bố sợ không? Bố vẫn thản nhiên đưa tay bế tốc nó lên rồi hôn lên má nó. Hôm sau, nó kiếm được đâu cái mặt nạ dữ dằn lắm, đợi mãi bố mới về, nó lại bất chợt xông ra: - Hù… hù… hù... Bố vẫn ko chút giật mình, chỉ mỉm cười, nhíu mày rồi xoa tay lên đầu Nó. - Lại trò gì nữa đây con gái? - Bố vẫn không sợ tí nào à? Nó tiu nghỉu! Sở dĩ nó nghĩ được ra những trò này là vì nó đang trong những ngày hè dông dài mà chẳng biết chơi gì cho hết. Vậy rút cuộc là bố sợ gì nhỉ? Câu hỏi đó cứ chập chờn trong trí tò mò trẻ con của nó. Nó mệt nên ngủ thiếp đi. Cả ngày hôm nay nó đã đi bêu nắng dầm mưa cùng lũ bạn trong làng. Tỉnh dậy nó thấy mẹ đang lo âu lật chiếc khăn chườm trên trán nó. Thì ra nó bị sốt cao rồi lên cơn co giật. Ngoài kia thấy bố đang hốt hoảng đội mưa chạy về. Không giống như mọi ngày, Hôm nay nét mặt bố tái đi trông lạ lắm. Bố vội sờ tay lên trán nó rồi bấm bấm điện thoại. - ...

Làm sao để chấm dứt nỗi đau và kiểm soát cuộc sống của chính mình !

Ngày xửa ngày xưa, có một người phụ nữ đến một hang động trong núi để tu luyện với một thiền sư. Cô nói rằng, mình muốn học tất cả các kiến thức trên đời. Vị thiền sư trao cho một chồng sách và để cô tu luyện một mình. Cứ sáng sáng ông lại đến hang và kiểm tra quá trình học tập của cô. Trên tay ông luôn có một cây gậy gỗ nặng trịch. Ông thường hỏi cô đúng một câu hỏi: "Con đã học hết kiến thức chưa?" Mỗi sáng câu trả lời của cô luôn là: "Thưa thầy, chưa ạ". Mỗi khi vậy, thiền sư gõ một gậy vào đầu cô. Cảnh tượng này tái diễn trong suốt nhiều năm tháng. Một ngày nọ, vị thiền sư bước vào hang động, hỏi lại câu hỏi cũ, nghe cùng một câu trả lời và giơ gậy định gõ vào đầu người phụ nữ. Nhưng lần này, cô giật lấy cây gậy từ tay ông và ... vứt qua một bên, cô đã ngăn được cú đánh đó lại. Cảm thấy nhẹ nhõm vì đã chấm dứt chuyện bị đánh mỗi ngày sông cô vẫn sợ bị phạt... cô nhìn vị thiền sư và rất ngạc nhiên thấy ông cất tiếng cười sảng khoái... ông nói: "Chúc...

Kết bạn để làm gì ? Truyện người phụ nữ và con trăn

Đây là một câu chuyện có thật kể về một người phụ nữ Ấn Độ sống ở thời trung cổ. Bà ta có nuôi một con thú cưng, vâng 1 con trăn, bà ấy rất thương con trăn dài tới hơn 4m và trông rất khỏe mạnh này. Bỗng một ngày con trăn không chịu ăn những gì bà ta đưa cho nó nữa, vài tuần sau nó vẫn tiếp tục không ăn. Lo lắng mình sẽ mất con trăn, bà ta đã đưa nó tới thầy lang về thú y trong làng. Sau khi nghe bà ta kể lại sự tình, ông thầy lang hỏi lại bà: -Bà có để con trăn ngủ chung với mình ban đêm không? và bà có thấy con trăn cuốn lấy thân thể bà không? -Có thưa thầy, nó làm điều đó hàng ngày, con rất buồn vì không thể giúp ích gì cho nó. Sau khi nghe xong, ông thầy lang đã nói với bà một điều khiến bà sửng sốt " Con trăn của bà không bị bệnh gì cả, chỉ là nó sắp ăn thịt bà thôi " " Mỗi lần nó cuốn lấy thân thể bà là nó đang dùng chính độ dài của mình để đo lại kích thước của con mồi, và nó cũng cần thời gian để cơ thể nó đạt được kích thước có thể nuốt trọn bà." ...

Đạo vợ chồng đơn giản vậy thôi

Lúc mới cưới, mẹ bảo ba: "Sau này mỗi lần cãi nhau, em sẽ viết hết lỗi của anh vào từng mảnh giấy, rồi xếp lại bỏ vào một chiếc hộp. Bao giờ đầy hộp, thì mình ly hôn." Những tháng đầu ở chung, hai người cãi nhau gần như liên tục. Phần bất đồng quan điểm, phần những ngày đàn bà đến kì, mẹ hay nổi nóng với ba. Những mảnh giấy trong hộp bắt đầu tăng lên nhanh chóng. Đến hôm đấy, hộp đầy, sẵn cơn giận, mẹ viết đơn ly dị, để lên bàn, chủ động đem chiếc hộp ra cho ba xem làm bằng chứng. Ba không trả lời, từ tốn mở từng mảnh giấy trong hộp ra cho mẹ đọc. Mà thay vì trong đấy là những lời cay nghiệt, trách móc của mẹ, thì giờ chỉ toàn những lời xin lỗi, cưng nựng của ba. Mẹ bật khóc, ba dỗ dành: "Em biết không, mỗi lần em giận, anh lại lén lấy chiếc hộp ấy ra, đọc xem em trách anh ở điểm gì, để anh biết mà sửa đổi. Rồi sau đấy anh lại thay bằng một mảnh giấy khác để xin lỗi em ..." Tính đến hôm nay, cũng ngót nghét 21 năm kỉ niệm ngày cưới của hai người. Bởi sa...