Bố đi làm về, nó vội núp mình sau cánh cửa, chờ bố bước vào nhà nó đột ngột lao ra:
- Òa òa... bố sợ không?
Bố vẫn thản nhiên đưa tay bế tốc nó lên rồi hôn lên má nó.
Hôm sau, nó kiếm được đâu cái mặt nạ dữ dằn lắm, đợi mãi bố mới về, nó lại bất chợt xông ra:
- Hù… hù… hù...
Bố vẫn ko chút giật mình, chỉ mỉm cười, nhíu mày rồi xoa tay lên đầu Nó.
- Lại trò gì nữa đây con gái?
- Bố vẫn không sợ tí nào à? Nó tiu nghỉu!
Sở dĩ nó nghĩ được ra những trò này là vì nó đang trong những ngày hè dông dài mà chẳng biết chơi gì cho hết.
Vậy rút cuộc là bố sợ gì nhỉ? Câu hỏi đó cứ chập chờn trong trí tò mò trẻ con của nó. Nó mệt nên ngủ thiếp đi. Cả ngày hôm nay nó đã đi bêu nắng dầm mưa cùng lũ bạn trong làng.
Tỉnh dậy nó thấy mẹ đang lo âu lật chiếc khăn chườm trên trán nó. Thì ra nó bị sốt cao rồi lên cơn co giật. Ngoài kia thấy bố đang hốt hoảng đội mưa chạy về. Không giống như mọi ngày, Hôm nay nét mặt bố tái đi trông lạ lắm. Bố vội sờ tay lên trán nó rồi bấm bấm điện thoại.
- A…lô.ô…
Bác sĩ ạ!
Tôi… là… là… giọng bố run run…
Hình như Có một phát hiện gì mới tinh chợt lóe lên trong đầu nó. Cuối cùng thì nó đã tìm được câu trả lời rồi. Trong cơn sốt mê man, nó lẩm nhẩm trong đầu:
- “à, thì ra là Bố sợ bác sĩ!”
Comments
Post a Comment