Skip to main content

Ba nguyện vọng cuối cùng của Đại đế Alexander

 


Vào những phút giây cuối cùng của cuộc đời, Đại đế Alexander Vĩ đại, người được biết đến như một trong những chiến binh huyền thoại và nhà chinh phục vĩ đại nhất trong lịch sử, đã gọi các tướng lĩnh của mình lại gần để chia sẻ ba nguyện vọng cuối cùng của mình. Những nguyện vọng này không chỉ phản ánh tầm nhìn của ông về cuộc sống mà còn về cái chết và những bài học mà ông muốn để lại cho nhân loại.

Nguyện vọng thứ nhất là chiếc quan tài của ông phải được các bác sĩ thời đó khiêng. Điều này khiến các tướng lĩnh vô cùng ngạc nhiên và một người trong số họ đã hỏi lý do tại sao. Đại đế Alexander trả lời: "Tôi muốn các bác sĩ này khiêng quan tài tôi để cho mọi người thấy rằng, dù tài giỏi đến đâu, họ cũng không thể cứu được tôi khỏi cái chết. Sức mạnh của con người, dù vĩ đại đến đâu, cũng không thể chống lại được số phận."
Nguyện vọng thứ hai là ông muốn những kho báu mà ông đã chinh phục được, từ vàng bạc đến ngọc ngà châu báu, phải được rải dọc trên con đường dẫn tới mộ của ông. Một trong những tướng lĩnh hỏi: "Tại sao lại là những kho báu của ông?" Alexander đáp: "Tôi muốn mọi người thấy rằng những thứ vật chất tôi đã chiếm được trong cuộc đời này cuối cùng sẽ phải ở lại nơi đây. Không có gì mang theo được vào thế giới bên kia. Những kho báu mà tôi đã đạt được đều sẽ thuộc về đất đai này, không thể theo tôi đi."
Nguyện vọng thứ ba là bàn tay của ông phải để thõng ra ngoài quan tài, để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Lý do mà Alexander giải thích là: "Tôi muốn bàn tay tôi để hở ngoài quan tài để mọi người thấy rằng chúng ta sinh ra tay trắng và cũng sẽ ra đi tay trắng. Dù là vị vua lớn hay tướng lĩnh tài ba, cuối cùng tất cả chúng ta cũng phải ra đi mà không mang theo được gì."
Cuộc đời và sự nghiệp của Alexander Vĩ đại luôn là một chuỗi chiến công lẫy lừng. Ông đã dẫn dắt quân đội của mình chinh phục hàng nghìn dặm đất, từ Hy Lạp, qua Tiểu Á, Ai Cập, đến tận Ấn Độ, xây dựng một đế chế trải dài và mạnh mẽ. Dưới sự lãnh đạo của ông, các trận chiến luôn diễn ra với chiến thuật xuất sắc, và ông trở thành người anh hùng của hàng triệu người, được tôn vinh không chỉ bởi sức mạnh quân sự mà còn bởi tầm nhìn chiến lược và sự can đảm vượt qua mọi thử thách.
Tuy nhiên, những nguyện vọng cuối cùng của Alexander thể hiện một mặt khác của ông, một mặt mà ít người biết đến. Đó là sự khiêm tốn và ý thức về tính chất phù du của danh vọng, tiền bạc và quyền lực. Sau khi ông qua đời vào năm 323 trước Công Nguyên, đế chế của ông dù rộng lớn và hùng mạnh nhưng cũng nhanh chóng tan rã, chứng minh rằng ngay cả những đế chế vĩ đại cũng không thể tồn tại mãi mãi.
Câu chuyện về Alexander không chỉ là một bài học về chiến tranh và lãnh đạo, mà còn là một lời nhắc nhở về sự vô thường của cuộc sống và sự thực rằng, cuối cùng, tất cả chúng ta đều sẽ ra đi tay trắng

Comments

Popular posts from this blog

Mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Mình góp ý nhé. Ý kiến của mình là như này, mình nói ra nếu có mất lòng anh em thì mình cũng chịu, tại vì mình cũng chỉ muốn đóng góp một chút ý kiến cho anh em biết là mình cũng là một người có ý kiến, mình là con người không thích nói dài dòng, chỉ đơn giản muốn góp ý kiến cho mọi người biết thôi, mong mọi người hãy hiểu và thông cảm cho mình, mình xin góp ý một ý kiến cực kì ngắn gọn cho anh em hiểu mình không muốn vòng vo, nói dài chỉ là một cái ý kiến ngắn gọn không cần dài. Đấy nói tóm lại là mình góp ý vậy thôi còn anh em hiểu hay không thì cũng không biết. Ai đang rảnh thì bỏ vài giây ra để đọc cmt này.... Để biết là mình có góp ý kiến. Mong ae hiểu vì mình cũng chỉ muốn đóng góp ý kiến mà thôi!

Luật sư bán giếng

  Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí". Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai". Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"! Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...